Page 88 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 88
- Ông Lƣu Minh Hạ, tôi có đƣợc nghe...
Thụ nói trƣớc rằng:
- Thƣa ông, đƣờng vào Độc Sơn của ông đi theo khe núi và chân ruộng hẹp sừng trâu mõm
nai. Nghe chim gọi vịt kêu đằng xa, tôi chợt nghĩ rằng ông là ngƣời giang hồ lịch lãm nhiều , ông
đã biết dù ở Độc Sơn đây hay ở Thoát Lãng bên kia thì cái cây, con chim hay con ngƣời cũng
thế, Trung Quốc hay Việt Nam thì ở đâu ngƣời nghèo cũng khổ cả.
- Lƣu tiên sinh nói thật đúng ngƣời thời thế.
- Tôi là ngƣời cách mệnh Việt Nam.
Chính Hiền đáp:
- Chính Hiền không phải bọn thảo khấu tầm thƣờng, ông cứ nói.
- Lƣu này đến thăm ông chính vì thế.
- Tiên sinh xem đây.
Chính Hiển đƣa Thụ lên cái hang sau núi. Không ngờ, trên hang là cả một cái xƣởng làm
giấy bạc. Những mẫu vẽ, những bàn phẩm ngũ sắc và máy dập, giấy sáp, đủ thứ, tiền Quảng
Đông, tiền Quảng Tây, tiền Việt Nam rồi giấy năm đồng “con công”, giấy “đầm xoè” hai mƣơi
đồng, giấy “cái đỉnh” một trăm Đông Dƣơng [14] .
Chính Hiền cƣời khà khà:
- Không có tiền thì ta phải làm ra tiền mà tiêu. Đời này đã toàn lừa dối thì việc mình làm
không phải là lừa dối nữa, có phải không Lƣu tiên sinh?
Rồi Chính Hiền vỗ vai Thụ:
- Ông Lƣu à, thiên hạ đồn Chính Hiền là lục lâm. Nhƣng Chính Hiền chỉ lục lâm với kẻ ác,
với đứa nào muốn trêu vào tay Chính Hiền mà thôi. Một đời tôi chƣa đi chặn lối cƣớp đƣờng,
chƣa cắt túi lấy của ai một đồng một chữ bao giờ. Tôi cũng sinh sống nhƣ mọi ngƣời. Đến mùa
hồi thì ngƣời của tôi sang Lạng Sòn buôn hồi đƣa ra Hồng Kông bán. Tôi chỉ khác thiên hạ là
ngƣời của tôi đem tiền này của chúng tôi làm ra đến thằng quan hai Đồng Đăng đổi lấy vài hòm
tiền của nó. Mình chịu đổi thiệt thì có tiền minh bạch, tiêu ung dung về đến tận hiệu cao lâu
Đông Hƣng dƣới Hà Nội đấy.
- Tiền giả đổi lấy tiền thật à?
Chính Hiền lại cƣời ha hả:
- Đúng. Nhƣng mà ở đời này biết thế nào giả với thật!
Thụ thốt một câu chửi: