Page 85 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 85
Thụ chợt cảm động, vừa nghĩ vừa liếc nhìn lên cái bảng có chữ to: Giết hết cộng sản... trên
đầu. Không, không phải chúng mày giết hết cộng sản mà cộng sản vẫn đến ngồi ngay cạnh cái
bảng có dòng chữ nói dối này đây. Thụ nhớ đến những đội tự vệ đỏ và nông hội bí mật khắp
Long Châu. Cách mệnh đã bắt rễ sâu vào các làng rồi.
Thụ hỏi:
- Đi đâu vào đây?
- Thấy mày ở đây thì đến liên lạc đấy.
Rồi Lâm lại nói:
- Có biết làm máy không? Công nhân xƣởng Nam Hƣng thì phải biết làm máy chứ?
- Máy gì?
- Bọn Quốc dân đảng mới lập lại cái tu giói sở, đƣơng cần ngƣời thợ chữa súng, các thứ thợ,
cứ vờ biết rồi vào đấy học cũng đƣợc.
Thụ ngạc nhiên:
- Cách mệnh lại lấy ngƣời đi chữa súng cho Quốc dân đảng à?
- Ồ, đoàn thể ta phải vào trong kho mà nắm lấy súng chứ. Long Châu đã đứng lên làm cách
mệnh rồi, Long Châu đỏ mãi mãi chứ, phai mờ thế nào đƣợc!
Thụ cƣời. Câu chuyện đến đấy thì cái đầu và râu ria ông khách cũng vừa nhẵn gọn, khách
đứng dậy, móc mấy xu trả rồi lại hùng hục, hấp tấp chạy ra quảy gánh củ nâu và con trăn vào
chợ.
Ít lâu sau, có ngƣời đến gọi Thụ vào làm công nhân xƣởng chữa súng huyện Long Châu.
Thụ rất sáng ý, đã biết qua máy móc lúc ở xƣởng Nam Hƣng bây giờ chỉ học lỏm mà dần dà
chữa đƣợc tất cả các loại súng trung liên, súng lục, cả tạc đạn hóc. Đôi khi, Kỳ Lâm bí mật đem
súng đến nhờ chữa. Có lần ngƣời của Kỳ Lâm lại là một lính Quốc dân đảng, đầy đủ giấy tờ,
gánh súng hỏng đến tận xƣởng. Thụ chỉ việc vào kho đổi súng tốt cho mang đi. Thụ có cảm
tƣởng: khắp nơi, “'Long Châu vẫn đỏ mãi chứ, phai mờ thế nào đƣợc”. - Đúng nhƣ Kỳ Lân nói.
Những ngày Long Châu đỏ sôi sục đã qua.
Nhƣng Long Châu đỏ còn để lại trong Thụ những suy nghĩ và gợi ra cho Thụ những dự định
thật mới. Thu càng nhớ những chuyện đã nói với Hùng dạo trƣớc. Cách mệnh sẽ do chúng ta làm
nên.
Quái, sao lâu không thấy Hùng ra. Thƣ nhắn cả Hùng và Tƣ mà bặt tin. Mong quá.