Page 84 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 84

Những điều đã biết mà cũng là những điều mới mẻ! Thụ đã lăn lóc lên tận Vũ Hán, đâu đâu

               cũng chỉ thấy phơi bày một cảnh tƣợng nghèo khó. Ngƣời chết chồng đống, ngƣời bỏ làng lũ
               lƣợt đi. Nay cách mạng đến, vẫn ngƣời đói khổ ấy, giữa cảnh ấy, nhƣng Thụ lại chứng kiến một

               tình hình khác hẳn: những ngƣời nghèo đói sống lại và hùng dũng đứng lên, rũ băng xiềng xích
               và, cái ruộng đất khốn khó, bấy lâu chỉ làm khổ con ngƣời bây giờ ruộng đất không phải là cái

               nặng nợ khốn khổ nữa, ruộng đất bỗng trở thành hạnh phúc. Làng xóm náo nức, dồn dập. Thụ
               say sƣa, mê mải vào tổ chức, đấu tranh. Thụ thấy nhƣ rồi mai kia đất nƣớc mình đánh đuổi thằng

               Tây đi, cả nƣớc và cả Lạng Sơn mình cũng thành nhƣ Long Châu đỏ thế này.

                    Cuối tháng chín, Quốc dân đảng dồn quân cả tỉnh Quảng Tây về đánh Long Châu.
                    Để giữ lực lƣợng, các tổ chức cách mệnh rút vào sinh hoạt bí mật, còn Lý Minh Thuỵ và

               Hồng quân rút lên phía tây bắc, sang Vân Nam.

                    Quan quân Quốc dân đảng bấy lâu trốn tránh ở đâu bây giờ lại kéo vào Long Châu. Suốt một
               tháng chỉ đi lùng giết ngƣời. Cứ cách vài nhà, chẳng hạch đƣợc tội gì, chúng cũng lôi ngƣời ra

               giết. Đầu ngƣời cắm vào cọc, khắp đầu phố, đầu xóm và bốn cửa chợ, thối rữa ra.
                    Trƣớc cổng huyện treo một bảng to, đề dòng chữ đen kịt: Giết hết cộng sản rồi.

                    Thụ trở về thị trấn. Thụ lại lặng lẽ đem cái ghế gấp mặt vải bạt với bọc dao cạo và hòn đá
               mài đến ngồi ngay dƣới cái bảng có chữ: Giết hết cộng sản... Bởi vì chợ chƣa họp đƣợc, mà ở

               đấy chỗ đầu phố Bạch Bảo Cai gần cửa huyện, dễ có khách. Thụ cất tiếng hát để câu trẻ con lại.

               Trẻ con xúm đến xem Thụ hát. Lúc chƣa có khách, Thụ lại cạo đầu cho trẻ con. Long Châu còn
               vắng lắm. Một hôm, có một ngƣời cao lớn, áo rách sã vai, bên chân chỉ có một chiếc giày cỏ vắt

               vẻo sắp tụt nốt. Ngƣời ấy quảy sọt củ nâu, một cái rọ, trong có con trăn nằm cuộn tròn to bằng
               bắp chân. Hẳn ngƣời này vừa mới lật đật ở rừng ra, đói quá, nghe nói chợ huyện mới họp lại liền

               lên chợ sớm bán cái của rừng để kiếm miếng ăn.
                    Ngƣời ấy vào ngồi xuống ghế. Râu tóc nham nhở hôi gớm chết.

                    - Cạo cho cái đầu nào! Mồ hôi ra, ngứa ơi ngứa!

                    Thụ lại liếc dao, bắt đầu cạo. Ngƣòi khách cứ nhìn thẳng, vu vơ, hỏi một câu tự nhiên:
                    - Có nhớ ngoài Hạ Đống không?

                    Thụ giật mình, nhìn lại. Nhận ngay ra ngƣời khách ngồi ghế là Nông Kỳ Lâm - ngƣời cán bộ

               của Đảng cộng sản Trung Quốc, làm cách mệnh ruộng đất ở Hạ Đống, đã lăn lộn vói các Xô Viết
               xã ở đấy cả tháng vừa qua, mình có lần gặp.
   79   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89