Page 87 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 87
- Ta sẽ làm cho phỉ không hại đƣợc cách mệnh Việt Nam.
- Làm thế nào?
Thụ quả quyết:
- Đƣợc.
Ngày kia, Thụ đến Độc Sơn.
Độc Sơn cách Hạ Đống hai mƣơi cây số, sào huyệt của trùm phỉ Chính Hiền. Độc Sơn toàn
rừng chen núi đá, nằm vắt ngang sau lƣng biên giới nhìn chéo sang Cao Bằng và Lạng Sơn. Bao
năm nay, Độc Sơn vẫn là nơi hang ổ, nếu không có các toán cƣớp ở nơi khác đến thì chính ngƣời
Độc Sơn cũng cậy thế hiểm để ra cƣớp các vùng xung quanh. Ngƣời Độc Sơn làm nên quan làng
mà cai trị nhau chứ không ai vào đƣợc. Các xóm đều ẩn hóc hiểm trong khe đá quanh sƣờn núi.
Mỗi quãng, chất một chồng đá. Các cụ xếp sẵn đá nhƣ thế, không biết từ đời nào, để lăn xuống
chẹn đƣờng, để là chỗ tựa vai súng. Mỗi chòm nhà nấp sau một cổng đá chằng chịt lỗ châu mai,
rồi đến tƣờng nhà, cửa nhà cũng chi chít châu mai, lúc nào cũng đánh nhau đƣợc. Xƣa này ai vào
Độc Sơn, nhƣ vào hang hổ, cũng cầm bằng sa chân xuống vực suối lũ, không biết đâu mà lƣờng.
Ngƣời vùng này thƣờng nói vậy.
Thụ đến một nhà đầu xóm. Vừa tựa xe đạp vào bờ đá, ngoái lại đã thấy có ngƣời cầm khẩu
súng poọc nhăm nhăm ở ngoài.
Thụ ngoảnh ra:
- Tôi đến đây để yết kiến ông Chính Hiền.
Rồi Thụ lấy trong túi áo ra tờ danh thiếp, đƣa cho ngƣời cầm súng. Lúc ấy, ngƣời chủ trong
một nhà đầu xóm bƣớc ra, vòng tay lễ phép nói:
- Xin mời ông vào nhà tôi nghỉ chân.
Rồi cầm cái thiếp đi thẳng. Ai vào Sơn trại đã thành lệ phải đợi nhƣ thế. Thụ vào ngồi trong
nhà. Ngƣời cầm súng đốc canh vẫn lảng vảng ngoài ngõ.
Một lúc, chủ nhà về, có ngƣời đi cùng. Thụ theo ngƣời ấy đến một xóm khác. Còn ngƣời
cầm súng thì vác cái xe đạp của Thụ theo. Ba ngƣời đi mãi vào cái ngõ đá khấp khểnh, sâu hút.
Chính Hiền đã đứng tuổi. Mặt trắng bệch nhƣ ngƣời khách buôn - Chính Hiền lại mặc cái áo
lụa dài, xúng xính, nhàn nhã, nom càng giống lão bán thuốc ở hiệu bào chế trên phố Bạch Bảo
Cai.
Thụ nói:
- Tôi biết tiếng ông, hôm nay đến thăm ông.