Page 216 - Từ Bản Năng Đến Nghệ Thuật Bán Hàng
P. 216
Từ Bản Nang đến Nghê Thuật Bán HAng
Khi ông nói xong, tôi phải trả lời. Nhưng chưa được. Tòi bát
đáu đếm ngược số giây trong đầu mình. Mười lăm. Mười bốn.
Mười ba. Không được ngưng giao tiếp bàng mát. Mười hai. Mười
một. Thật khổ sở. Mười. Khi nào sự điên ró này mới chấm dứt?
Nó thật sự chấm dứt. Nhưng 15 giây đó dài một cách lố
bịch và thân mật một cách thật phiền toái. Và đó là những gì
Salit muốn. Láng nghe mà không có bất kỳ sự thân tình nào
thì không phải là láng nghe thật sự. Nó thụ động và mang tính
giao dịch hơn là chù động và cam kết. Thành thật láng nghe
có một chút giống như lái xe trên đường cao tốc trơn trượt
dưới mưa. Tốc độ gây tai nạn chết người. Nếu bạn muốn đến
đích cùa mình, bạn nên giảm tốc độ và đôi khi nhấn phanh.
Ý tưởng cuối cùng, bà vừa nói vừa mở nút một chai Zen nhỏ
trong phòng họp chật chội khi buổi học kết thúc, là “láng nghe
mà không làm bất cứ điều gì”.
Đây là điêu giúp cho sân khấu ứng tác hoạt động. Hãy
tường tượng một cảnh có hai diên viên. Người thứ nhất ngồi
trên một chiếc ghế, hai tay đặt trên một tay lái vô hình, nói với
bạn diẻn của mình: “Phải chác chán là đã khóa cửa”. Diễn viên
thứ hai nghe không đé làm gì. Cô chi nghe thế thôi. Công việc
của cô trong tình huống đó là “thu nạp bất cứ điêu gì và mọi
thứ ai đó nói như một lời đẻ nghị mà bạn có thé làm gì đó đáp
lại”, Salit cho biết. Chiếc tay lái vô hình và chi thị “Phải chác
chán là đã khóa cừa” tạo thành lời đẻ nghị. Diẻn viên thứ hai
phái chấp nhận và dựa vào nó. Có thé cô là một hành khách
trên taxi. Có thé có là một đứa bé trong ghế sau của chiếc xe
gia đình. Có thé cô có một cánh tay bị gãy và không thé chạm
được đến khóa cửa. Nhưng khả năng cùa cò nghe mà chẳng đé
làm gì là điều cho phép cành diẻn tiếp tục.
215

