Page 181 - Trần Huy Liệu Cõi Đời
P. 181

phe cách mạng, Liệu lại có những ấm ức khác. Tin ký hiệp định Genève về Tân Trào, ông tốc

               lên Hồ Chủ tịch, Trường Chinh thắc mắc “đứng về tương quan lực lượng hai bên thì ranh
               giới quân sự phải lui xuống phía Nam mới đúng chứ. Chính địch cũng thừa nhận ranh giới

               chỉ lên được đến vĩ tuyến 14 - 15 là cùng, thế mà ta chịu ký ở vĩ tuyến 17, phí bao nhiêu

               xương máu đấu tranh của quân dân”. Lãnh đạo giải thích, nhưng làm sao có thể hở cho một
               người “xốc nổi về chính trị” cái điều ranh giới ở đâu thì các cường quốc đã quyết định rồi

               được. Con suối ở Tân Trào chiều tháng 7-1954 ấy đến là lắm thác lũ.

                    Dù sao, trước mắt là hòa bình rồi. Ngày về Hà Nội đang đến, với vô vàn hạnh phúc hạnh
               phúc quá giản đơn sau những ngày hầm hố bom đạn, có khi chỉ là giấc ngủ ấm, bữa ăn no.

               Liệu sẽ được rảnh rang trong việc đèn sách, làm việc theo chí hướng, đào sâu chiêm nghiệm
               cái mình thích. Hòa bình đem lại bao nhiêu thứ, thế mà trước ngưỡng cửa của nó, lòng Liệu

               lại ngổn ngang.


                     13-5-1954

                     Chiều nay tại cơ quan tổ chức ăn mừng chiến thắng Điện Biên Phủ bằng   những   hình
               thức ăn chung, nói chuyện, mặc niệm các chiến sĩ hy sinh, hô khẩu hiệu, ca hát… Trong lúc

               này, mình nhớ đến Diễm đã dự chiến trong trận Điện Biên Phủ, có lập công theo như lời hứa

               hẹn gửi về nhà không. Mình cũng nhớ cả Chiến, Quang và mẹ nó đương sống trong    những
               ngày ảm đạm ở Bồ Tỉnh, không được cùng toàn dân reo mừng trong trận chiến thắng lịch sử

               này.


                     14-5-1954

                     Mấy hôm nay mình phải trấn tĩnh   lắm   để làm việc như thường. Hôm qua Nghiêm về

               báo cho biết tình hình    Sửu và các con đương sống những    ngày đau khổ mà chưa có lối
               thoát. Sửu, con người hiền hậu, yêu nước và ủng hộ cách mạng, bây giờ không may lại là “kẻ

               thù   ” của nông dân mặc dầu vẫn được nông dân công nhận là không có tội ác gì. Hai đứa con

               đáng thương của mình là Quang và Chiến cũng do đó, sống không chỗ dựa, thiếu thốn, bơ vơ
               mặc dầu chúng nó vẫn không cảm biết những    sự vật xảy ra trong gia đình nó. Mấy tháng

               trước, mình đã đề việc này với TƯ và định rõ thái độ của mình. Thái độ ấy là trong cuộc tranh

               đấu giữa nông dân với địa chủ, mình phải đứng về phe nông dân, nhưng vẫn phải có nhiệm vụ
               đối với con, với vợ. Khốn nạn cho   Sửu, tự mình không phải là địa chủ chính thức, mà chỉ là
   176   177   178   179   180   181   182   183   184   185   186