Page 176 - Trần Huy Liệu Cõi Đời
P. 176

sự bóc lột của Thị Năm, nhưng nó lại nói bằng một giọng “bà cự” nên nhiều người không cảm

               động, mà lại phát ghét. Chị Lý, con nuôi của Thị Năm, được Thị Năm trang điểm cho để định
               gả cho một võ quan Nhật. Nhưng sau khi biết chị chỉ là thân phận tôi đòi, không có tiền của gì

               thì tên Nhật lại không lấy và chị lại bị Thị Năm bắt lột trả lại quần áo, trở lại thân tàn ma dại

               như trước. Chị vừa nói vừa khóc. Nhưng không ai rõ chị nói gì.
                     …

                     Tuy vậy, trong đám người tố, vẫn còn sót lại một ít   những   phong thái cũ. Câu hỏi “Mày

               có biết tao là ai không?” đã được chủ tịch đoàn ngắt đi bằng câu: “Cứ việc tố không cần bắt nó
               trả lời”. Một vài cái tát vẫn còn diễn ra. Trong khi tố tên Công, nhiều người hỏi   những   câu

               vô ý thức: “Mày có xứng đáng là cách mạng không?”,   “Mày nói mày là cách mạng mà như thế
               à?”. Một người ở Phúc Trừu tố cáo Thị Năm về tội chiếm đoạt ruộng đất khẩn hoang của nông

               dân và cơi thùng thóc lên để thu thóc, rồi kết luận “Như thế mày có xứng đáng là địa chủ

               không?”. Một người khác tố Thị Năm, đội Hàm và Lý Nguyên Lập bảo an đoàn ở Phúc Trừu
               bắt nông dân gác và đánh đập tàn nhẫn, cũng để đi tới kết luận: “Mày là con chó! Chứ không

               phải địa chủ?”.


                     Một tá điền tố Thị Năm lấy ruộng của mình đương làm bán cho người khác vì mình

               không có tiền mua, bằng câu: “Lấy tiền ở mả bố mày mà mua à?”.   Nhiều người vẫn gắn vào
               hai chữ “tiến bộ”: “Mày nói mày tiến bộ mà như thế à?” Đi xa hơn nữa, có người nói Thị Năm

               lập quán Bông Lau ở thị xã Thái Nguyên để đón gián điệp trong khi ai cũng biết đó là cơ quan

               sinh lợi của hội Phụ nữ liên hiệp tỉnh Thái Nguyên.


                    Về phía quần chúng, thì, khi nghe người tố không chịu bình tĩnh lắng nghe cho rõ sự

               việc cũng như luận điệu tố cáo, cứ việc “đả đảo” bừa đi. Nhiều lúc ầm ĩ quá làm không nghe
               gì được. Một người trong chủ tịch đoàn cũng phạm một lỗi quá nặng. Trong khi quần chúng

               đòi đem bày ổ thủ phạm ra ngồi ngoài nắng, lại trả lời: “Đem ra ngoài nắng ngộ nó lăn ra

               chết thì lấy gì mà tố?”. Đây là lời dặn của cán bộ với những phần tử cốt cán là không nên
               đánh đập địa chủ. Nếu lỡ tay đánh chết nó thì lấy gì mà tố. Hôm nay, vị chủ tịch ngốc nghếch

               kia đã theo ý đó nói toạc ra một cách công khai cho địa chủ biết.
   171   172   173   174   175   176   177   178   179   180   181