Page 188 - Phong Tục Thờ Cúng Của Người Việt
P. 188

lớn Hoàng Thạch để thể  bồi. Trước mặt Quan lớn, một người sẽ chặt đứt cây chuối
           hoặc đập vỡ bát và cất lời thể để ngài chứng giám. Nếu lời người thề bồi mà sai trái
           ắt  sẽ  bị  thần  quỏ  mà  gặp  tai  ương,  tính  mạng  khó  giữ.  Chính  vì  thế,  nhiều  mâu
           thuẫn của dân  làng cũng  nhờ  ngài  mà  được hóa giải.  Những  người  lỡ  làm  chuyện
           không  tốt  cũng  tìm  đến  đền  thờ  Hoàng  Thạch  để  sám  hối,  nếu  không  tâm  cũng
           không yên mà trong lòng áy náy, day dứt rồi sinh bệnh tật.
                Theo  lời  kể  thì  nhiều  người  dân  trong  làng  mắc  bệnh  nan  y,  bệnh  viện  trả  về

           mà  ra cầu  khấn với “ông  Hoàng Thạch” bỗng chốc  lại đi  lại  bình thường,  sức khỏe
           hồi  phục.  Chẳng  hiểu vì  ngài  linh thiêng phù  hộ  cho khỏi  bệnh,  hay nhờ  cầu  khấn
           ngài mà tâm lý người bệnh được thanh thản, tinh thần phấn chấn rồi bệnh tình cũng
           vì thế thuyên giảm  hay không. Tuy nhiên, dân  làng cũng  lấy những chuyện  ấy mà
           càng trọng vọng, tôn kính “ngài” hơn.

                Tượng  Quan  lớn  Hoàng Thạch  được xây cao,  mắt hướng thẳng  sang  làng  Hát
           Môn (huyện Phúc Thọ, Hà Nội), nhìn về phía Tây, cách khoảng 4km, nằm men theo
           con sông  Hồng.  Dân  làng vẫn thường đồn  rằng, tất cả  những  nhà  nằm  chắn  hoặc
           che khuất tầm  mắt của ngài đều sẽ  gặp vận rủi. V) vậy, ai có phần đất nằm  ngang
           lối ấy khi xây nhà đểu cố gắng xây tránh ra.
                Truyền thuyết liêu trai

                Kính cẩn, trọng vọng bức tượng “chó đá” Quan lớn  Hoàng Thạch, nhưng những
           người  am  hiểu  hay  biết  nguồn  gốc  của  tượng  thần  trong  làng,  chỉ  đếm  trên  đầu
           ngón tay.  Nguồn  gốc thực sự thì  không  ai  nắm  được,  cũng  không  có  sổ  sách  nào
           chép lại, tuy nhiên, dân làng vẫn truyền nhau một truyền thuyết về “ông Hoàng Thạch".

                Truyền thuyết bắt nguồn từ một gia đình có hai anh em ỏ Hát Môn cách đây đã
           ngoài 400 năm. Người anh là một vị quan trong triều đình, ở nhà chỉ còn em trai với
           chị dâu.

                Ngăn  buồng của chị dâu và  em trai  là  một vách đất thủng  một lỗ to bằng nắm
           tay, Đêm đêm, khi ngủ, người em thường thò tay qua bức vách đặt lên bụng chị dâu
           vì sỢ chị ngoại tình. Thế nhưng, vài tháng sau khi vị quan kia về thì thấy vợ mình có
           chửa, nghi em trai dan díu với chị dâu, trong lúc nóng giận, vị quan đã sai người giết
           chết em trai cho hả giận.

                Người em sau  khi chết oan, về  báo mộng cho người  làng  nỗi  khổ của mình và
           yêu cầu nhân dân dựng cho mình một bức tượng. Bức tượng ấy sau khi hoàn thành
           thì được thả xuôi theo dòng sông.

                Bức tượng trôi đến địa phận xã Thọ Xuân, nằm đối diện làng Địch Vĩ,  ngăn bởi
           con sông Hồng. Lúc bấy giờ, dân làng mới đổ ra xem pho tượng lạ. Nghĩ hẳn là pho
           tượng quý, người dân Thọ Xuân cử hàng trăm thanh niên trai tráng ra khiêng tượng
           về, nhưng không thể khiêng nổi. Bấy giờ, bốn người thôn Địch Thượng mới hò nhau


            190
   183   184   185   186   187   188   189   190   191   192   193