Page 100 - Phong Tục Thờ Cúng Của Người Việt
P. 100

Linh cữu ỏ  nhà quàn  (hoặc phòng quàn) thường đặt theo chiều dọc,  đầu  quan
          tài  hướng vào phía trong  để  người  đến  phúng viếng thắp  hương và  mặc niệm  phía
          trước quan tài. Khi di chuyển quan tài ra xe tang (chuyển cữu) thì xoay đầu quan tài
          ra phía cửa để thuận  chiểu  đi  (đầu  đi  trước).  Nhân  dân ta có  câu  “đầu  có  xuôi  thì
          đuôi mới lọt” cũng là hợp lẽ.  Một số địa phương cũng có tập quán đặt linh cữu theo
          chiểu  dọc,  nhưng  chân  thi  hài  lại  hướng  vào  phía  trong.  Trường  hỢp  này  thì  khi
          chuyển cữu không cần xoay nữa.

               Cần  lưu  ý  rằng  thường  tình,  nhiều  địa  phương  chuyển  cữu  theo  tư thế  đầu  đi
          trước, nhưng cũng có địá phương lại có tập quán lúc chuyển cữu thì chân lại hướng
          về phía trước nên cũng tùy tập quán từng nơi mà làm cho thích hỢp.

               Cá biệt, phòng quàn quá hẹp chiểu dọc, người ta có thể đặt linh cữu theo chiểu
          ngang để viếng, cũng vẫn được.

               Ngay từ sau  lễ  phát tang,  linh  cữu  được định  vị  nơi  quàn  thì trên  nắp  linh  cữu
          liên tục được thắp hương, nến, để tránh sự lạnh lẽo. Người ta cũng quan niệm rằng,
          còn ánh lửa là sự sống còn được duy trì (đó chính là nguyện vọng của người sống).
          Nó làm ấm lòng người.
               Dân  ta  còn  chọn  một vài  đoạn  của cây chuối  nhỏ  (khoảng  bằng  cổ  tay),  cao
          khoảng 4 - 5 phân  để trên  nắp quan tài  mà  cắm  hương.  Nến  cũng được thắp trên
          nắp quan tài cho đến khi hạ huyệt (thường thắp 7 ngọn theo hình thất tinh).


               Trên nắp quan tài, dân ta thường cúng “bát cơm, quả trứng". Đây là một lễ thức
          cổ xưa, quan  niệm  người chết về thế giới bên  kia vẫn cần có thức ăn.  Đây là  suất
          ăn  đường  khi  về  với  tổ tiên.  (Người  ta xới 2  bát cơm  úp vào  nhau  cho có  mu  lên.
          Một bát cơm ta ăn là dương,  nhưng hai bát cơm úp vào nhau  lại trở thành âm.  Quả
          trứng tròn  là dương - vì nếu ấp quả trứng sẽ  nở thành con - dương. Việc cúng “bát
          cơm, quả trứng” bắt nguồn từ thuyết xa xưa vể âm - dương. Có âm - dương mới sinh
          ra  muôn  loài,  sinh  ra con  người.* Từ thời  cổ đại  Trung  Quốc,  Khổng  Tử  -  nhà  triết
          học  lỗi  lạc đã  nói:  “Hữu  thiên  địa  nhiên  hậu  hữu  âm  dương,  hữu  âm  dương  nhiên
          hậu  hữu  nam  nữ,  hữu  nam  nữ nhiên  hậu  hữu phu thê,  hữu  phu thê  nhiên  hậu  hữu
          phu tử”. (Có trời đất rồi mới có âm dương, có âm dương rồi mới có nam nữ, có nam
          nữ rổi mới có vợ chồng, có vỢ chồng rồi mới có con cái).
               Người ta  luộc quả  trứng  lên,  bóc vỏ  đặt  lên  bát cơm  thì quả  trứng  dễ  rơi,  nên
          người  ta  lấy 2  chiếc  đũa  (một đôi)  cắm  hai  bên  sát vào quả  trứng,  nhằm  giữ  cho
          quả trứng  không  rơi.  Nếu  lấy đồi đũa bình thường  là trần tục,  nên  người ta vót đôi
          đũa  mới  có  tua  lên  (gọi  là  đũa  bông)  -  việc  làm  đó  đã  nâng  lên  thành  văn  hóa.
          Nhưng đũa được vót mấy bông? Sách xưa không thấy đề cập tới, nhưng nhiều  nhà
          nghiên cứu văn  hóa dân gian cho rằng:  Nếu người quá cố có  bao nhiêu  người con
          thì được vót bấy nhiêu.bông.  Vì vậy, chỉ nhìn bát cơm  quả trứng trên  nắp quan tài,
          người ta có thể biết ngay rằng người quá cố có từng ấy người con.


          102
   95   96   97   98   99   100   101   102   103   104   105