Page 114 - Bài Văn Mẫu
P. 114

Sống ở Phiềng Sa, vợ chồng A  Phủ  mới thực sự được làm  người.  Họ được
     cán  bộ  A  Châu  giác  ngộ  cách  mạng. Từ  một chàng trai  nghèo khổ,  nô  lệ, A
     Phủ  đã trở thành  một du  kích  dũng cảm, tự tin và thực sự trở thành chỗ  dựa
     tinh thần của Mị. sống bên A Phủ, Mị dần dần hết lo sợ, cô vững tin vào cuộc
     sống mới, vào kháng chiến.

        Giá trị hiện thực của truyện  ngoài việc tái hiện đoạn đời khổ ải của những
     người nô  lệ còn  nói đến  một sự thật xót xa:  người dân bị áp bức, đè  nén quá
     lâu  sẽ  bị tê  liệt tinh thần phản  kháng, sẽ  bị dầu  dộc bởi tâm  lí nô  lệ.  Bạo lực
     của  bọn  chúa  đất cấu  kết với  thần  quyền,  với  mê  tín  dị  đoan,  với  thực  dân
     Pháp trong  giai  đoạn trước và  sau  Cách  mạng tháng Tám  năm  1945 đã  làm
     cho  họ  không  cất đầu  dậy  nổi.  Nhưng  trong  cuộc đời,  có  áp  bức tất có  đấu
     tranh.  Mị và A Phủ cũng như bao người khác sẽ vùng lên tự giải phóng, giành
     quyền làm  người tự do. Đoạn đời sau của vợ chồng A Phủ đã chứng minh quy
     luật muôn đời ấy.
        Trong  giá  trị  hiện  thực của tác phẩm  đã  ẩn  chứa giá trị nhân  đạo sâu xa.
     Có căm thù  giai cấp thống trị và xã hội bất công, tác giả mới lên tiếng tố cáo
     mạnh  mẽ.  Có  thực  sự  cảm  thương  số  phận  đau  khổ  của con  người,  tác  giả
     mới viết nên những trang văn gây xúc động mạnh mẽ nhưvậy.
        Tính  nhân  đạo  của  tác  phẩm  trước  hết  thể  hiện  ở  sự  bênh  vực  và  cảm
     thông sâu sắc với số phận của những con người bất hạnh như Mị và A Phủ. ở
     khía cạnh này, Tô  Hoài tỏ  ra có sự am  hiểu sâu sắc từ đời sống vật chất đến
     đời sống tâm lí của đồng bào các dân tộc miền núi Tây Bắc.
        Trong khi miêu tả, bên cạnh sự cảm thông với những trớ trêu của sô' phận,
     người đọc cũng cảm nhận được khá rõ thái độ của nhà văn: tố cáo sự tàn bạo
     của  bọn  quan  lại  phong  kiến  miền  núi,  căm  giận  những thế  lực chà  đạp  lên
     nhân phẩm  COŨ  người. Tô  Hoài còn phát hiện và trân trọng những phẩm chất
     cao đẹp như khát vọng tự do, hạnh phúc và sức sống tiềm tàng mãnh liệt của
     người dân miền núi.
        Tô Hoài không chấp nhận để nhân vật của mình bị đẩy vào tình thế bế tắc
     và tuyệt vọng.  Phần một khép lại với kết thúc tốt đẹp. Mị và A Phủ  đã tự giải
     thoát.  Sang phần  hai của tác phẩm, họ  đã thành vợ thành chồng,  được sống
     một cuộc sống tự do ở khu du kích Phiềng Sa.
        Số phận  khổ đau,  nô lệ của Mị và A Phủ tiêu biểu cho số phận  người dân
     miền  núi dưới chế độ  cũ.  Bần  cùng  hoá  con  người,  chà  đạp lên  nhân  phẩm,
     tình  yêu,  hạnh  phúc  là  chuyện  thường  thấy ở  cả  miền  xuôi  lẫn  mir^n  ngược.



     8-Những bài làm văn mẫu 12T2-Trẩn Thị Thln-NXB THTPHCM               113
   109   110   111   112   113   114   115   116   117   118   119