Page 118 - Bài Văn Mẫu
P. 118
Không những bị đoạ đày về thể xác, Mị còn bị đè nén, áp bức về tinh thần.
Cô chán sống nhưng không được chết, vì Mị chết thì món nợ truyền kiếp kia
vẫn còn và người bố già càng thẽm đau khổ. Cuộc dời Mị bị trói buộc bằng
quyền lực, bằng tập tục mê tín dị đoan lâu đời của người dân miền núi. Mị cho
rằng mình đã bị con ma nhà thống lí nhận mặt: nó đã bắt ta về trình ma nhà
nó rồi thì chỉ còn biết đợi ngày rũ xương ở đây thôi. Cách đối xử bất công, tàn
bạo của cha con thống lí làm cho Mị sống triền miên trong đau khổ. Cô lặng lẽ
ra vào như cái bóng, không một người bạn chia sẻ tâm tình. Cô chỉ biết làm
bạn với ngọn lửa trong những đêm đông dài và buồn. Thân xác Mị héo úa, tâm
hồn Mị lạnh lẽo, trống vắng, nếu không có bếp lửa sưởi kia thì Mị cũng đến
chết héo... Ngọn lửa là người bạn duy nhất giúp cô xua bớt phần nào bóng tối
u ám đang vây phủ cuộc đời. Không có người thông cảm với nỗi khổ của
mình, Mị phải tìm đến ngọn lửa và coi nó là bạn... Khổ biết chừng nào!
Tác giả giúp người đọc hình dung rõ hơn về cuộc đời bế tắc của Mị qua
hình ảnh căn buồng cô ở kín bưng, tối mò, chỉ thông với bên ngoài bằng lỗ
cửa sổ bé như bàn tay. ở trong nhìn ra không biết là đêm hay ngày, sương
hay nắng...
Bao năm qua, bị đày doạ trong nhà thống lí, mọi cảm xúc của Mị hầu như
tê liệt. Tinh thần phản kháng cũng vậy. Mị nghĩ rằng mình là con trâu con
ngựa của nhà giàu, chỉ biết việc ăn cỏ, biết đì làm mà thôi. Con trâu, con ngựa
đêm còn được nghỉ, còn cô không lúc nào ngớt việc. Trước kia, có lần cô
phản kháng dữ dội bằng cách định ăn lá ngón tự tử, giờ đây cô không nghĩ
đến cái chết nữa vì dã quá quen với cái khổ rồi. Đời Mị cứ thế lặng lẽ trôi di
trong vô vọng. Với Mị, cuộc sống không còn ý nghĩa.
Đau khổ kéo dài khiến cho lòng Mị tưởng chừng nguội lạnh. Dường như
mọi cảm xúc, khát khao dã bị dập tắt từ lảu. Điều kì diệu là dẫu trong tột củng
đau thương thì mọi thế lực tội ác cũng không huỷ diệt được con người. Lay lắt,
đói khổ, nhục nhã nhưng Mị vẫn sống âm thầm, mãnh liệt. Từ trong sâu thẳm
tâm hồn người con gái bị dày đoạ kia vẫn âm ỉ, le lói một ngọn lửa yêu dời,
ham sống. Mùa xuân về, Mị lén uống rượu và lòng Mị thì đang sổng về ngày
trước. Tai MỊ văng vẳng tiếng sáo gọi bạn đầu làng... MỊ thấy phơi phới trở lại,
trong lòng đột nhiên vui sướng như những đêm Tết ngày trước. Mị trẻ lắm. Mị
vẫn còn trẻ. MỊ muốn đi chơi...
Rõ ràng, bản chất đích thực đã trở lại với Mị. Tất cả mọi giác quan, cảm
xúc tưởng như đã lụi tàn vì đau khổ nay đang sống dậy. Mị thấy mình còn trẻ
117