Page 117 - Bài Văn Mẫu
P. 117
- Khát vọng tự do, khát vọng tinh yêu của Mị bị A Sử - gã chồng tàn bạo cấm
đoán và vùi dập phũ phàng. BỊ trói đứng vào cột buồng, da thịt đau nhức nhưng Mị
vẫn thả hồn lâng lâng theo tiếng sáo gọi bạn mùa xuân... Những giây phút thức tỉnh
của Mị trong tình cảnh này thật cảm động và thấm đẫm tính nhân văn.
- Sự “nổi loạn” này chưà giải phóng được Mị khỏi kiếp sống nô lệ nhưng nó có
vai trò quan trọng khơi dậy ý thức phản kháng tiềm tàng trong con người Mị, để dẫn
đến kết quả tất yếu là Mị liều lĩnh cắt dây trói cứu A Phủ và cũng là tự giải thoát cho
mình.
3. Kết bài:
- Qua việc miêu tả diễn biến tâm lí với nhiều cung bậc khác nhau của cảm xúc,
nhà văn Tô Hoài đã thể hiện thành công sức sống tiềm tàng của nhân vật Mị; đồng
thời khẳng định không một bạo lực đen tối nào dập tắt được sức sống và khát vọng tự
do của con người.
- Tác giả cũng gián tiếp khẳng định : chỉ có sự tự vùng dậy của bản thân dưới sự
dẫn dắt của cách mạng mới giải phóng dược con người khỏi kiếp sống nô lệ. Đó là giá
trị nhân đạo to lớn của tác phẩm.
II. BÀI LÀM
Vợ chồng A Phũ in trong tập Truyện Tây Bắc của nhà văn Tô Hoài (xuất
bản năm 1953). Đây là tác phẩm có giá trị hiện thực và nhân đạo sâu sắc.
Thông qua sô' phận cũa Mị và A Phủ, nhà văn đã dựng lại quãng đời đau khổ,
tối tăm cũa người dân miền núi trước Cách mạng và phản ánh quá trình đến
với cách mạng của họ. Tô Hoài đã thành công trong việc xây dựng nhân vật
Mị với diễn biến tâm lí vô cùng phức tạp.
Nhân vật Mị mang đầy đủ phẩm chất tốt đẹp của phụ nữ vùng cao. Đẹp
người, đẹp nết, Mị được nhiều trai bản yêu mến, ước ao. Tuổi thanh xuân hứa
hẹn với cô bao điều tốt lành, nhưng chỉ vì món nợ cha mẹ cô vay của tên
thống lí Pá Tra từ ngày cưới, cho đến khi mẹ cô đã chết mà vẫn chưa trả được
nên Mị bị bắt về làm con dâu trừ nợ cho nhà hắn. Mị bị coi như một thứ đồ vật
vô tri vô giác để tính ra tiền trừ vào sô' nợ. Những năm tháng Mị sống với cha
con tên thống lí gian ác là chuỗi dài đau thương, khổ ải. Cô bị coi rẻ hơn cả
con trâu, con ngựa.
Đau khổ, cực nhục đã cướp mất tuổi xuân của Mị, biến cô thành kẻ nhẫn
nhục, cam chịu. Cô gái xinh đẹp, hồn nhiên, đa cảm thuỏ nào dường như đã
chết, chỉ còn lại người đàn bà lúc nào cũng vậy... cũng cúi mặt, mặt buồn rười
rượi... ngồi quay sợi gai bên tảng đá trước cữa, cạnh tàu ngựa... của nhà thống
lí. Mị sống âm thầm, lùi lũi như con rùa nuôi trong xó cửa.
116