Page 110 - Bài Văn Mẫu
P. 110

r   \  -



         Trong khi đó, tiếng sáo gọi bạn tình cứ thôi thúc, mời gọi. Tiếng sáo là biểu
      tượng của sự sống, tình yêu, tự do mà bấy lâu nay dường như Mị đã cố quên,
      nay  nó  đang  trở  lại.  Tiếng  sáo  được  miêu  tả  song  hành  với  diễn  biến  tâm
      trạng nhân vật Mị,  nó chính là ngọn gió thổi bùng lên đốm  lửa vẫn đang âm ỉ
      cháy  trong  lòng  cô  gái  luôn  khao  khát  tình  yêu.  Tiếng  sáo  đầy  ám  ảnh  đã
      nhập vào thế giới tâm hồn Mị. Giờ đây, trong đẩu Mị đang rập rờn tiếng sáo.
         Sức sống trỗi  dậy trong con  người  Mị  như những  đợt sóng  ào ạt,  đợt sau
      mạnh  mẽ  hơn  đợt trước và  đã  biến  thành  hành  động:  Mị đến  góc  nhà,  lấy
      ống mỡ,  xắn một miếng bỏ thêm  vào đĩa đèn cho sáng. Có thể coi đây là một
      hành  động có  ý  nghĩa thức tỉnh:  Mị đã tự thắp  lên  một ngọn  đèn soi  rọi vào
      cuộc sống tối tăm  của mình để tìm  ra lối thoát. Con  người đích thực trong  Mị
      đã sống lại, hoà lẫn với con người thực tại, khiến tâm trạng cô chập chờn, bất
      định.  Mị  vừa  sống  với  thực tại,  vừa  sống  với  quá  khứ.  Hành  động  này thúc
      đẩy  hành  động  khác  tiếp  theo  như  một  phản  ứng  dây  chuyền.  Dường  như
      không  đếm  xỉa  gì  đến  những  ràng  buộc  khắt  khe  của  cường  quyền,  thần
      quyền,  những xiềng xích tàn bạo của nhà thống  lí Pá Tra, Mị hành động  như
      một con  người  tự  do  theo suy  nghĩ,  cảm  xúc của  mình.  Cô  quấn  lại tóc,  lấy
      cái váy hoa vắt ở phía trong vách, sửa soạn đi chơi Tết.
         Giữa lúc khát vọng sống của Mị trỗi dậy mãnh liệt nhất thì cũng là lúc nó bị
      dập vùi  phũ  phàng  nhất:  A  Sữ bước lại,  nắm  Mị,  lấy thắt lưng trói hai tay Mị.
      Nó xách cả  một thúng sợi đay ra trói đứng Mị vào cột nhà.  Tóc Mị xoã xuống,
      A  Sử quấn  luôn  tóc  lên  cột,  làm  cho  Mị không  cúi,  không  ngNêng được đầu
      nữa.  Trói xong  vợ,  A  Sử thắt nốt cái thất lưng xanh  ra  ngoài áo  rồi A  Sữ tắt
      đèn,  đi ra,  khép cửa buồng lại. Trong từng  động  tác,  người đọc thấy toát lên
      sự tàn ác đến thản nhiên, lạnh lùng của một kẻ đã mất hết nhân tính.
         Suốt đêm, Mị bị trói đứng vào cột.  Mị đã sống trong sự giằng xé  mãnh  liệt
      giữa khao khát hạnh phúc cháy bỏng và thực tại đau khổ, tủi nhục. Lúc mới bị
      trói,  Mị  vẫn  thả  hồn  theo tiếng  sáo và  những  đám  chơi Tết ngoài  kia;  Tiếng
      sáo đưa Mị đi theo những cuộc chơi,  những đám chơi. Mị hầu như quên là mình
      đang bị trói, quên những sợi dây trói thít vào da thịt đau nhức. Trong giây phút
      khát vọng sống thôi thúc mãnh  liệt,  Mị đã vùng  bước đi,  nhưng  Mị  không thể
      thoát ra được. Sự đối lập gay gắt giữa ước mơ bay bổng và thực tại phũ phàng
      hiện ra trong hai âm thanh trái ngưoc: tiếng sáo gọi bạn tình tha thiết và tiếng
      chân  ngựa  đạp  vào  vách  khô  khốc:  Mị  không  nghe  tiếng  sáo  nữa.  Chỉ còn
      nghe tiếng chân ngựa đạp vào vách.  Ngựa  vẫn đứng yên, gãi chân,  nhai cỏ.  Mị
      thổn thức nghĩ mình không bằng con ngựa.


                                                                            109
   105   106   107   108   109   110   111   112   113   114   115