Page 108 - Bài Văn Mẫu
P. 108
V
V
Phải sống với A sử, kẻ mà cô căm ghét và oán hận là nỗi khổ sỏ, đau đớn
không thể nguôi ngoai của Mị. Suốt mấy tháng trời, đêm nào Mị cũng khóc. Mị
đã định ăn lá ngón để tự tử. Trước khi chết, cô đã về lạy cha, nhưng lời kêu
van thống thiết của cha già: Mày yề lạy chào tao để mày đi chết đấy à ? Mày
chết nhưng nợ tao vẫn còn, quan lại bắt tao trả nợ. Mày chết rồi thì không lấy
ai làm nương ngô giả được nợ người ta, tao thì ốm yếu quá rồi. Không được,
con ơi I khiến Mị phải nuốt nỗi cay đắng, tủi nhục vào lòng, đành quay trở lại
nhà thống lí.
Quãng đời Mị sống với cha con tên thống lí là chuỗi ngày vất vả và đau
khổ. Kẻ ác đã cướp mất tuổi thanh xuân của Mị, biến cô gái xinh đẹp, hồn
nhiên thành người đàn bà hềo úa, lúc nào cũng cúi mặt, mặt buồn rười rượi...
Mị sống âm thầm lùi lũi như con rùa nuôi trong xó cửa.
Cuộc sống của Mị ngập chìm trong đau khổ triền miên. Không có ai để
chia sẻ tâm tình, cô chỉ biết làm bạn với ngọn lửa trong những đêm đông dài
và buồn. Tâm hồn Mị lạnh lẽo, trống vắng, nếu không có bếp lũa sưởi kia thì
Mị cũng đến chết héo... Ngọn lửa là người bạn duy nhất giúp Mị xua bớt phần
nào bóng tối u ám đang vây phủ cuộc đời cô.
Âm thầm và câm lặng như một cái bóng, đó là cách sống mà Mị lựa chọn,
cho dù nó trái ngược hoàn toàn với bản tính sôi nổi, yêu đời của cô gái một
thời xinh đẹp và tài hoa. Bây giờ, Mị không nghĩ đến chuyện chết nữa vì đã
quá quen với cái khổ rồi và cho rằng mình còn sống mà như đã chết bởi cuộc
sống chẳng còn nghĩa lí gì. Đời Mị cứ thê' lặng lẽ trôi đi. Cái ác của bọn thống
trị là đã giết chết phần tốt đẹp trong con người Mị. Mị bị đày đoạ đến mức
tinh thần phản kháng cũng dần dần tê liệt. Tiếng thở dài của cô thể hiện thái
độ buông xuôi phó mặc cho số phận: Bây giờ thì Mị tưởng mình cũng là con
trâu, mình cũng là con ngựa, là con ngựa phải đổi ở cái tàu ngựa nhà này đến
ở cái tàu ngựa nhà khác, ngựa chỉ biết việc ăn cỏ, biết đi làm mà thôi. Con
trâu, con ngựa nhà giàu đêm còn được nghỉ, còn cô không lúc nào ngớt việc.
Bị biến thành một thứ công cụ lao động là nỗi cực nhục mà Mị phải chấp
nhận và chịu đựng. Nhưng sự ê chề của kiếp sống nô lệ chưa dừng lại ỏ đó,
Mị còn phải chịu sự đày ải kéo dài về tinh thần. Cuộc đời ngột ngạt, tối tăm
của Mị chẳng khác gì hình ảnh: ...ở cái buồng Mị nằm, kín mít, có một chiếc
của sổ một lỗ vuông bằng bàn tay. Lúc nào trông ra cũng chỉ thấy trăng trắng,
không biết là sương háy là nắng.
107