Page 177 - Những bài Làm Văn 12
P. 177

''ổ


        Nếu ở đoạn  một, nhà thơ nói tới cái hùng vĩ,  hiểm trỏ, dữ dội của núi rừng
     thì đến đoạn  hai tác giả  lại tập trung thể hiện  nét duyên dáng, thơ mộng của
     con  người và  cảnh vật.  ở đoạn  ba,  hình ảnh  những  người  lính Tây Tiến  hiện
     lên với vẻ đẹp lạ lùng:
                     Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc

                     Quân xanh màu lá dữ oai hùm
                     Mắt trừng gữi mộng qua biên giới
                     Đêm mơ Hà  Nội dáng kiều thơm
        Bài  thơ  làm  sống  dậy  hình  ảnh  của  mội đoàn  quân  Vệ  quốc.  Bước chân
     họ  in trên  khắp các nẻo đường đất nước.  Họ tình  nguyện dấn thân vào cuộc
     kháng chiến.  Gian  khổ lắm  lúc vượt quá sức chịu đựng của những chàng trai
     Thủ đô mới từ giã mái trường, góc phố.

        Cách tả cảnh của Quang  Dũng đã  lạ, cách tả  người  lại càng  lạ:  Tây  Tiến
     đoàn binh không mọc tóc,  Quân xanh màu lá dữ oai hùm.  Không ít ý  kiến bàn
     luận  về  hình  ảnh  này,  khen  có,  chê  có.  Hình  ảnh  người  chiến  sĩ ở  đây  quả
     cũng có nét kì dị, khác thường song phải ghi nhận rằng đó là sự thật - một sự
     thật trần trụi và  khắc  khổ về  người  lính chiến thời ẩy.  Họ  sống và chiến  đấu
     nơi  rừng sâu  núi thẳm, thiếu  ăn,  thiếu thuốc,  sốt rét liên  miên đến  rụng tóc,
     trọc đầu.  Quang  Dũng chỉ phản  ánh  lại hiện  thực chứ không  hề  cường  điệu.
     Ẩn chứa trong  cái vẻ  ngoài  kì dị  ấy  là  một phẩm  chất vô  cùng  đẹp đẽ,  kiêu
     hùng của anh bộ đội Cụ  Hồ.

        Hình ảnh  đoàn binh không mọc tóc chẳng xa lạ gì với những anh “Vệ trọc”
     thời  kì  đầu  kháng chiến.  Cạo  bỏ  mái tóc xanh  đi,  để  đầu  trọc cho gọn,  tiện,
     thích  hợp  với  đời  sống  chiến  đấu  -  đồng  thời  đây  cũng  là  một cách  bày  tỏ
     quyết tâm đánh giặc.

        Quân xanh màu lá đặc tả  một chi tiết thực là màu da của các chiến sĩ Tây
     Tiến  xanh  xao  vì  đói  ăn,  vì  sốt  rét  rừng,  vì  trăm  ngàn  gian  khổ  khác,  thế
     nhưng họ vẫn bừng bừng  khí thế dữ oai hùm khiến  kẻ thù  phải khiếp sợ. Đấy
     mới  là  nét nổi  bật của đoàn  quân  toát ra từ  hình thức  không  lấy gì  làm  đẹp.
     Phải chăng ỏ đây, tác giả cố ý  lấy cái xấu  làm  nền để tôn thêm cái đẹp như
     các nhà thơ xưa đã từng làm?
        Trong  đoạn  thơ,  chất  bi  tráng,  hào  hùng  hoà  quyện  với  nhau,  tạo  nên
     không khí rất riêng của  Tây  Tiến và cũng  rất chung của thời  kì đầu nhân dân
     ta đánh giặc Pháp với hai bàn tay trắng.


     176
   172   173   174   175   176   177   178   179   180   181   182