Page 178 - Những bài Làm Văn 12
P. 178

Quyết tâm  giết giặc,  gian  khổ  đói  rét không  làm  giảm  chất  lãng  mạn  vốn
    có trong từng chiến sĩ.  Giữa  những cuộc hành  quân, chiến  đấu,  họ  vẫn dành
    riêng cho mình  dăm  ba phút để  nhớ về  quê  hUđng,  nhớ về  những bóng dáng
    thân yêu : Mắt trừng gửi mộng qua biên giới,  Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm.

      Mắt trừng là  mắt quắc  lên vẻ  dữ tợn,  đe doạ;  gửi mộng là  mộng  ước giết
    giặc,  quyết  tâm  giết  giặc.  Dữ  dội  như vậy- nhưng  vẫn  không  vơi  lãng  mạn :
    Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm {kiều thơm: ý chỉ người con gái đẹp).
      Có  lẽ  ở thời ấy,  không mấy chàng trai Thủ  đô  ra trận lại không mang theo
    trong tim  bóng dáng một “nàng  Kiều".  Hà  Nội với dáng  kiều thơm là  quá  khứ
    thơ mộng, đẹp đẽ, là hành trang không thể thiếu của mỗi anh lính mới xa nhà
    để  lên  đường  tham  gia  kháng  chiến.  Nhớ  để  mà  vui,  mà  tin,  mà  thêm  sức
    mạnh chứ không phải để thối chí, nản lòng.  Nét đẹp tâm  hồn này bổ sung và
    làm phong phú thêm vẻ đẹp chung của chiến sĩ Tây Tiến.
      Quang  Dũng đã tạc nên  bức tượng  đài tập thể  những  người lính Tây Tiến
    không  chỉ bằng  những  đường  nét  khắc  hoạ  dáng  vẻ  bên  ngoài  mà  còn  thể
    hiện được cả thế giới tâm hồn bên trong đầy mộng mơ của họ qua những câu
    thơ đậm đà chất trữ tình.
      Đã  có  nhiều  bài  thơ  kháng chiến  viết về  sự  hi  sinh  của  người  lính  nhưng
    Tây  Tiến là  một trong  số  ít  bài  thơ  nói  về  điều  đó  một cách thấm  thìa  bằng
    cảm hứng bi tráng:

                    Rải rác biên cương mồ viễn xứ
                    Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
                    Áo bào thay chiếu anh về đất

                    Sông Mã gầm lên khúc độc hành.
       Nếu tách riêng câu  Rải rác biên cương mồ  viễn xứ ra khỏi đoạn thì câu thơ
    như một bức tranh với màu sắc ảm đạm, u uất.  Song,  nếu tìm  hiểu  kĩ nó trong
    mối quan  hệ  nội  tại  chung  với  cáQ câu  thơ trong  đoạn  thì  ý  nghĩa của  nó  lại
    khác.  Nó có sức gợi  rất lớn:  Rải rác nơi  biên cương là  những  nấm mồ  viễn xứ
    (mồ  của  những  kẻ  chết xa  quê),  không  một vòng  hoa,  một  hén  hương  tưởng
    niệm. Lạnh lẽo và thê lương lắm chứ! Nhưng chiến sĩ ta ngay từ lúc bước chân
    ra đi đã sẵn sàng chấp nhận cái chết như vậy. Câu thơ đó làm nền cho những
    câu tiếp theo:
                    Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh



    12-Những bài làm văn mẫu  12T1-Trần Thị Thin-NXB THTPHCM              177
   173   174   175   176   177   178   179   180   181   182   183