Page 182 - Những bài Làm Văn 12
P. 182
3. Kết bài:
- Bài thơ Bên kia sông Duống được phổ biến nhanh chóng, rộng rãi bởi giọng
điệu da diết, thắm thiết của nó làm rung động hổn người.
- Đây là bài thơ hay, khẳng định tài năng và tên tuổi của thi sĩ Hoàng cầm trong
nền thơ ca hiện đại.
II. BÀI LÀM
Thi sĩ Hoàng Cầm tên thật là Bùi Tằng Việt, sinh năm 1922 trong một gia
đình Nho giáo ỏ thôn Lạc Thổ, xã Song Hồ, huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc
Ninh. Ông có năng khiếu thơ ca và bắt đầu sáng tác từ năm 14 tuổi. Quê
hương Kinh Bắc cổ kính với truyền thống văn hoá nghệ thuật lâu đời và
phong phú, tiêu biểu là dân ca quan họ, chắc chắn có tác động rất lớn tới
tâm hồn giàu cảm xúc của nhà thơ.
Bên kia sông Đuống in trong tập thơ cùng tên xuất bản năm 1956. Tác giả
kể về trận giặc Pháp đánh chiếm phía Nam tỉnh Bắc Ninh trong khi ông đang
công tác ở chiến khu Việt Bắc. Một đêm tháng tư năm 1948, nghe tin quê
hương bị giặc tàn phá, nhà thơ vô cùng xúc động đã sáng tác nên bài thơ
này và nó nhanh chóng được lưu truyền rộng rãi trong cán bộ, chiến sĩ ta.
Sông Đuống là con sông nối liền sông Hồng và sông Lục Đầu tức sông Thái
Bình. Bờ Nam sông là quê hương tác giả. Bờ Bắc là vùng tự do của kháng
chiến.
Bài thơ khá dài, gồm hai phần lớn: Phần thứ nhất nói về quê hương nhà
thơ bên kia sông Đuống đang bị giặc giày xéo; phần thứ hai kể chuyện bộ đội
trở về cùng nhân dân đánh giặc giải phóng quê hương.
Bằng cách miêu tả cuộc sống thanh bình của quê hương giờ đây đang bị
quân xâm lược hung tàn giày xéo tan hoang, nhà thơ bộc lộ nỗi đau quặn thắt
của trái tim, sâu xa hơn là bày tỏ tình cảm yêu mến tha thiết đối với quê
hương, đất nước và dàn tộc.
Mỏ đầu là vẻ đẹp thơ mộng của con sông Đuống với cái dáng nghiêng
nghiêng mềm mại, với cát trắng phẳng lì, một dòng lấp lánh, xanh xanh bãi mía
bờ dâu, ngõ khoai biêng biếc. Đó là hình ảnh của cuộc sống thanh bình, no
ấm. Vậy mà giờ đây, tất cả đã bị xáo trộn phũ phàng. Đứng bên này sông (tức
là bờ Bắc), tác giả nhớ tiếc vì không thể về bên kia được, bởi bên kia đã bị
giặc chiếm rồi. Nỗi buồn thấm đẫm tâm trạng nhà thơ, người con đang xa quê
hương. Nhưng cớ sao mà nhà thơ buồn đến mức xót xa như rụng bàn tay 7
181