Page 184 - Những bài Làm Văn 12
P. 184

của con  người,  vẻ  đẹp  phong  phú  ấy thể  hiện  ở  /ứa  nếp  thơm  nồng,  ở  tranh
   Đông Hồ gà  lợn nét tươi trong,  Đám cưới chuột đang tưng bừng rộn rã...  nhưng
   quân  xâm  lược dã  man  đã  đốt  phá  tan  hoang,  cảnh  vật,  con  người  của quê
   hương giờ đây tan tác, chia lìa, không biết về đâu 7
      Nào chỉ có đau  đớn về vật chất? Quân giặc đốt phá,  giết chóc khi£‘) quê
   hương tơi bời trong lửa đạn; nhưng đó mới chỉ là những vết thương trước mắt.
   Còn  điều  sâu  xa  hơn  là  những  bức  tranh  vẽ  đàn  lợn  âm  dương,  đám  cưới
   chuột kia chứa đựng ý  nghĩa về  nguồn  gốc sự sống trong  quan  niệm  bình  dị
   mà  sâu  sắc của cha ông cũng  bị gịặc  huỷ diệt.  Đó  là  huỷ  diệt sự sống.  Hỏi
   còn tội ác nào lớn hơn thế nữa ?!

      Lời thơ,  ý  thơ đau  đớn  mà  âm  điệu  đoạn  thơ cũng  xót xa  kéo dài vô  tận.
   Quê  hương ta chứa đựng cuộc đời của ông bà,  cha mẹ, chứa đựng  cuộc đời
   ta.  Nhưng  nó  lại ở  bên kia sông Đuống,  nằm trong vùng địch tạm  chiếm  nên
   trở thành xa xôi.  cả thời gian  lẫn  không gian  đều  mờ mịt khiến nỗi xót xa trở
   thành  nỗi đau tột cùng :  xót xa như rụng bàn  tay.  Giặc tràn tới,  bây giờ không
   biết mọi cái đã  về đâu 7 Âm điệu của hai chữ  về đâu nghe như một tiếng  trời
   ơi vút lên giữa thinh không, vô vọng !
      Quê  hương sông Đuống còn  một nét văn  hoá  nữa cũng  nổi tiếng cả  nước
   như tranh  làng  Hồ;  đó  là  hội hè mùa xuân.  Hội xuân có  bao vẻ  đẹp, vẻ  hay.
   Hội hè  là nơi mọi người vui chung niềm vui mùa màng tốt tươi năm trước, cầu
   mong  năm  nay càng tốt tươi  hơn.  Hội  hè  là  nơi  mọi  người  vui với  sức mạnh,
   tài  ba của  Trai cầu  vồng,  Yên  Thế,  gái Nội Duệ,  cẩu Lim]  vui câu  hát điệu
   hò của liền anh  liền  chị, vui gặp gỡ gái trai...  Núi Thiên Thai, chùa Bút Tháp
   và bao nhiêu nơi khác khắp miền quê sông Đuống mùa xuân đều có hội.  Hội
   hè  đã trỏ thành mơ ước của mọi lứa tuổi mỗi độ xuân về, đã thành nếp trong
   óc trong tim mọi người như một thứ mộng bình yên,  trải mấy trăm năm. Nhưng
   nay  dẫu  đang  là  mùa  xuân  mà  không  ai  còn  lòng  dạ  nào  mỏ  hội.  Có  thể
   chuông chùa còn  vảng vẳng nhưng những người đi dự hội xuân năm ngoái lên
   núi,  vào  chùa,  sang  sông  với  coiì  đò  đưa  các  liền  anh,  liền  chị...  những  cô
   môi  cắn  chỉ quết  trầu,  những  cụ  già  phơ phơ  tóc  trắng,  những  em  sột  soạt
   quần  nâu...  bây giờ  ở đâu7ị  Nhà thơ băn  khoăn,  ao  ước:  Ai về bên kia sông
   Đuống,  Cho  ta  gửi tấm  the  đen!  Quê  ta có  nghề  trồng  dâu  nuôi  tằm  và  dệt
   lụa.  Ta gửi về  cho mẹ,  cho em  tấm  the đen để  may áo tứ thân  đi  dự  hội cho
   vơi bớt lo toan suốt một năm, một đời. Nhưng bóng mẹ, bóng em  nay ở đâu7
   Nỗi lo lắng, khắc khoải thấm đẫm trong từng câu, từng chữ.


                                                                         183
   179   180   181   182   183   184   185   186   187   188   189