Page 179 - Những bài Làm Văn 12
P. 179
Đời xanh là tuổi trẻ với bao nhiêu hoa mộng. Đẹp là thế, hứa hẹn nhiều là
thế nhưng các chiến sĩ ta chẳng tiếc mà nhiệt thành hiến dâng cho Tổ quốc.
Hỏi có sự hi sinh nào cao quý hơn, đáng ca ngợi hơn ?
Phảng phất đâu đây chí khí của Tráng sĩ một đi không trở lại, của bậc
trượng phu Gieo Thái Sơn nhẹ tựa hồng mao. Ý thơ cũ nhưng cái tình thì lại rất
mới, rất thật. Những ngày đầu kháng chiến, bao thanh niên học sinh xếp bút
nghiên lên đường chiến đấu chống xâm lăng, bảo vệ đất nước. Một trong
những động cơ thôi thúc họ là hình ảnh người anh hùng da ngựa bọc thây
chốn sa trường mà họ tiếp thu được qua viăn chương. Họ hăm hở lên đường
chiến đấu với nhiệt tình cháy bỏng và một dam mê trong sáng pha chút lãng
mạn.
Ngày xưa, người tráng sĩ chọn cái chết hiên ngang nơi trận mạc với da
ngựa bọc thây và coi đó là vinh quang tột đỉnh, còn chiến sĩ Tây Tiến thì: Áo
bào / thay chiếu / anh / về / đất. Nhịp điệu câu thơ chậm rãi và trang trọng.
Một chi tiết rất thực được nhắc đến trong câu thơ thấp thoáng phong vị cổ này
là hình ảnh áo bào thay chiếu, tức là lấy chiếu thay cho áo bào để khâm liệm
các chiến sĩ hi sinh. Xuất phát từ chuyện có thật do chính tác giả kể lại là
trước lúc hành quân sang đất bạn, nhân dân địa phương nơi trú quân tặng
chiến sĩ ta mỗi người một chiếc chiếu cá nhân. Sống thì nằm, chết dùng để
liệm. Nhất cử lưỡng tiện. Hình ảnh đẹp đẽ, rực rỡ của chiếc chiến bào trong
câu: Áo chàng đỏ tựa ráng pha (Chinh phụ ngâm) giờ được thay bằng chiếc
chiếu. Sơ sài thế, tầm thường thế mà vẫn sang trọng, oai vệ như tấm áo bào
của các chiến tướng thuở nào. Thay từ chết bằng từ vê' đất, cách nói này làm
giảm nhẹ sự mất mát, đau thương. Bao ý nghĩa lớn lao hàm chứa trong hai từ
giản dị, mộc mạc đó. Thanh thản biết mấy là cái chết của những người đã làm
xong nghĩa lớn đối với quê hương xứ sở. Anh về đất là hoá thân vào non sông
đất nước. Cái chết của các anh trở thành bất tử. Đồng đội, đồng bào, non
sông đất nước mãi mãi yêu thương trân trọng và nhớ ơn các anh:
Sông Mã gầm lên khúc độc hành.
Người ngã xuống âm thầm, lặng lẽ vể với đất. Riêng dòng sông Mã vẫn
cất cao khúc độc hành (khúc hát của người đi xa một mình) bằng cái giọng
thác ghềnh của nó. Tiếng hát hùng tráng, dữ dội của dòng sông cũng chính
là tiếng lòng, là quyết tâm của chiến sĩ ta.
178