Page 175 - Những bài Làm Văn 12
P. 175

Đoài,  xóm  Thượng,  xóm Hạ... quen thuộc, hiền lành xưa nay.  Nó gợi trí tò mò
   và háo hức tìm  hiểu của người đọc đối với những nới heo hút, thâm sơn cùng
   cốc,  ma thiêng  nước độc -  những  chuyện  đường  rừng  làm  toát mồ  hôi  lạnh.
   Đây cũng là nét mới lạ của bài thơ Tây Tiến.

      Những  cuộc  hành  quân  liên  miên trong  hoàn  cảnh  gian  khổ,  khắc  nghiệt
    khiến  chiến  sĩ ta  kiệt sức  và  không  ít  người  đã  ngã  xuống  trên  đường  hành
    quân. Ngòi bút của Quang Dũng không bỏ qua hiện thực khốc liệt ấy:

                    Anh bạn dãi dầu không bước nữa
                    Gục lên súng mũ bỏ quên đòi!
      Trong cuộc hành quân, chiến sĩ ta cứ đi, cứ đi cho tới khi nào kiệt sức, tàn
    hơi  thì  không  bước  nữa  và  Gục  lên  súng  mũ  bỏ  quên  đời.  Bỏ  quên  đời chứ
    không phải là  chết.  Nhẹ  nhàng lắm, thanh thản  lắm!  Mạng sống con người là
    cái đáng quý nhất, ấy thế mà chiến sĩ ta  bỏ quên đời như bỏ quên vật gì tầm
    thường vậy. Cái chết đến nhẹ  nhàng như một cơn buồn  ngủ.  Mệt quá thì chợt
    thiếp  rồi  đi luôn,  không  một lời trăng trối.  Con  người  không  khuất phục trước
    gian  nan,  thử thách;  có  chết cũng  chết trên  đường  hành  quân  tới  đích.  Đây
    cũng là một nét kiêu hùng của người lính Tây Tiến.
      Có thể hiểu câu thơ tả thực những người lính  kiệt sức, gục ngã trên đường
    hành quân; nhưng cũng có ý kiến cho rằng đây chỉ là hình ảnh về sự mệt mỏi
    với  những  giây  phút  bất  chợt thiếp  đi  của  người  lính  giữa  các  chặng  đường
    hành quân. Dù  hiểu cách nào thì câu thơ cũng phản ánh mức độ gian nan, vất
    vả  tưởng  chừng  khó  vượt qua.  Tuy  nhiên  giọng  điệu và  từ  ngữ ở  hai câu thơ
    này dù thoáng chút xót xa, ngậm  ngùi nhưng vẫn có cái cứng cỏi,  ngang tàng
    rất lính.
      Thiên  nhiên  hùng  vĩ,  hoang  dã  đầy  đe  doạ  với  núi  cao,  vực  thẳm,  thác
    gầm, thú  dữ...  tưởng  chừng  như nuốt chửng,  đè  bẹp  những  ai  muốn  đối đầu
    với nó:
                    Chiều chiều oai linh thác gầm thét,
                    Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người.
       Vẻ  hoang sơ, dữ dội, chứa đầy bí ẩn của núi rừng miền Tây được nhà thơ
    tiếp tục khai thác không chỉ theo chiều không gian  mà còn được khám  phá ỏ
    chiều thời gian. Nó luôn luôn là mối nguy hiểm đáng sợ đối với con người.
       Hai câu cuối đoạn:  Nhớ ôi Tây Tiến Cdm lên khói,  Mai Châu mùa em  thdm
    nếp xôi gỢi cảm giác tươi mát, ngọt ngào về cuộc sống thanh bình thoáng bắt



    174
   170   171   172   173   174   175   176   177   178   179   180