Page 176 - Những bài Làm Văn 12
P. 176
gặp trên đường hành quân. Bát xôi nóng bốc hơi nghi ngút thơm mùi nếp mới
Mai Châu, được nhận từ tay em trao đã làm ấm lòng chiến sĩ và trở thành một
kỉ niệm đẹp trong kí ức nhà thơ. Mùa em là từ sáng tạo hoàn toàn của Quang
Dũng, nó làm cho câu thơ uyển chuyển, mềm mại và ấm áp thêm nhiều.
Nhớ Tây Tiến, nhà thơ không chỉ nhớ tới cái khốc liệt, dữ dội mà nhớ cả
những nét đẹp đẽ, tươi mát, thân thương của con người và thiên nhiên miền
Tây:
Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ
Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa.
Đoạn thơ lung linh, rộn rã với đuốc, hoa, với nếp xiêm áo dịu dàng của các
cô gái vùng cao đang uốn lượn theo tiếng khèn dìu dặt, bổng trầm như mang
hồn rừng sâu núi thẳm : khèn man điệu. Câu thơ Kìa em xiêm áo tự bao giờ
như một tiếng reo vui đầy ngạc nhiên, thích thú. Những đêm liên hoan văn
nghệ thắm thiết tình quân dân cá nước đã làm giảm đi cái chất gian khổ của
đời lính, đem lại niềm vui, niềm tin cho tuổi trẻ.
Xa Tây Tiến, nhà thơ không bao giờ quên rihững nét đặc trưng của cảnh,
của người. Những chiều sương bảng lảng hoàng hôn, bạt ngàn sắc trắng hoa
lau, những ngọn lau phơ phất như bàn tay vẫy gọi dáng người trên độc mộc
{độc mộc là loại thuyền được đẽo từ một thân cây lớn, loại phương tiện di
chuyển rất thích hợp với sông suối vùng cao lắm thác ghềnh), những bông
hoa rừng đong đưa bên dòng nước lũ...
Ổ đoạn này, bốn câu thơ đầu ngân nga như tiếng hát, tiếng nhạc cất lên
từ tâm hồn ngây ngất say mê của người lính Tây Tiến, bốn câu thơ sau là
cảnh Châu Mộc với vẻ đẹp thơ mộng, mơ màng trong chiều sương được vẽ
bằng nét bút tài hoa của Quang Dũng.
Phải yêu mến cảnh vật đến say mê thì nhà thơ mới có cách cảm nhận và
nhớ nhung sâu sắc như vậy. Thiên nhiên, con người miền biên giới phía Tây
không còn xa lạ nữa mà trỏ nên thân thuộc, bình dị và đượm hồn kháng chiến.
175