Page 173 - Những bài Làm Văn 12
P. 173

Nhớ chơi vơi là  nỗi  nhớ  cồn  cào, ám  ảnh.  Nhớ  Tây  Tiến là  nhớ  sông  Mã,
    nhớ  quãng  đời  đầy  ắp  kỉ  niệm  khó  phai.  Nay  xa  nó,  tác  giả  cảm  thấy  nỗi
   trống vắng,  hụt hẫng  hiện  lên trong lòng  không gì  khoả  lấp được.  Âm  hưởng
    câu  thớ  ngân  dài,  lan  toả  bởi  vần  ơi  lặp  lại  tới  ba  lần,  như tiếng  vọng  vào
    vách đá„vang xa, xa mãi. Tiếng gọi  Tây  Tiến ơi tha thiết như tiếng gọi người
    thân yêu. Sau tiếng gọi ấy, bao nhiêu hình ảnh của quãng đời chiến đấu gian
    khổ  đã  qua  hiện  lên  trong  tâm  tưởng  nhà  thơ  như  những  thước  phim  quay
    chậm:
                    Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi

                    Mường Lát hoa về trong đêm hơi
                    Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
                    Heo hút cồn mây súng ngửi trời

                    Ngàn thước lên cao,  ngàn thước xuống
                    Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi.
       Bài thơ được  làm  theo  loại cổ  phong  bảy chữ thể  hành với  sự chuyển đổi
    linh  hoạt về  nhịp  điệu  nên  rất  giàu  khả  năng  biểu  đạt.  Trong  đoạn  thơ  này,
    cảnh  rừng  núi miền Tây hiện  ra thật sinh  động dưới  ngòi  bút tả thực sắc sảo
    của nhà thơ. Quy luật miêu tả ở đây có cận cảnh, viễn cảnh, có  hiện thực và
    hư ảo.  Đoạn thơ  là  một thế giới của quá  khứ chưa xa hiện  lên  lung  linh trong
    nỗi nhớ với nét đẹp dữ dội,  hoang sơ xen  lẫn vẻ tươi mát, thơ mộng của thiên
    nhiên.
       Nhớ  Tây  Tiến là  nhớ về  rừng núi,  nơi đây  rừng tiếp  rừng,  núi tiếp  núi,  gây
    ấn  tượng sâu  đậm  trong tâm  trí người  đi  xa.  Rừng  núi với  những dốc cao vời
    vỢi  lẫn  vào  trong  sương  mù.  Sương che  lấp  bóng  dáng  đoàn  chiến  sĩ đang
    hành quân vượt dốc:  Sài Khao sương, lấp đoàn quân  mỏi.  Những  làng  bản xa
    xa thấp thoáng trong  màn  sương:  Mường Lát hoa  về  trong đêm hơi.  Câu thơ:
    Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm có tới  năm thanh trắc, đặc tả đường hành
    quân vất vả,  khó  nhọc của đoàn quân Tây Tiến  qua dốc qua đèo,  lúc  lên thì
    khúc khuỷu, gập ghềnh, lúc xuống thì thăm thẳm như dẫn xuống vực sâu. Đỉnh
    núi cao  ngất bốn  mùa  mây  phủ.  Leo  lên  đến  đỉnh,  đầu  chiến  sĩ ta chạm  trời
    cao và  mũi súng dường  như cũng  ngửi trời.  Cụ  thể hoá độ cao đáng sợ ấy là
    hình  ảnh  đối  sánh :  Ngàn  thước  lên  cao,  ngàn  thước xuống vẽ  ra  hai  chặng
    đường  hành quân.  Hết lên  lại xuống, xuống lại lên, dốc nối dốc, đèo nối đèo,
    trập trùng, hiểm trở.


    172
   168   169   170   171   172   173   174   175   176   177   178