Page 172 - Những bài Làm Văn 12
P. 172
Thông qua nỗi nhớ về một miền đất dữ dội và một quãng đời chiến đấu
gian khổ cùng đồng đội sống chết có nhau, bài thơ đã ghi lại hào khí lãng
mạn của tuổi trẻ Việt Nam trong buổr đầu kháng chiến chống Pháp.
Bài thơ Tây Tiến có hai đặc điểm nổi bật: cảm hứng lãng mạn và tính chất
bi tráng, cảm hứng lãng mạn thể hiện ở “cái tôi” tràn đầy cảm xúc và trí tưởng
tượng bay bổng của nhà thơ; ở sự ca ngợi lí tưởng cao cả, lòng yêu nưốc thiết
tha và tinh thần sẵn sàng hi sinh bảo vệ Tổ quốc của chiến sĩ ta. Tác giả đã
sử dụng thủ pháp nghệ thuật cường, điệu, đối lập để tô đậm tính chất phi
thường, tạo nên ấn tượng mạnh mẽ về sự hùng vĩ, dữ dội của thiên nhiên và
hình ảnh kiên cường, anh dũng của đoàn quân Tây Tiến.
Trong bài thơ Tây Tiến, tác giả không hề có ý định che giấu cái bi bởi bi mà
không luỵ. Cái bi được thể hiện bằng giọng điệu, âm hưỏng hào hùng. Chất
lãng mạn hoà hợp với chất bi tráng tạo nên vẻ đẹp độc đáo của bài thơ.
Có thể chia bài thơ thành bốn đoạn như sau:
Đoạn 1 (14 câu đầu): Qua nỗi nhớ da diết của tác giả, hình ảnh đoàn quân
Tây Tiến hiện ra trong những cuộc hành quân gian khổ trên cái nền của thiên
nhiên miền Tây hùng vĩ, dữ dội.
Đoạn 2 (từ câu 15 đến câu 22): Những kỉ niệm tuyệt đẹp về tình quân dân
trong đêm liên hoan và vẻ đẹp thơ mộng của núi rừng.
Đoạn 3 (từ câu 23 đến câu 30): Khắc hoạ chân dung người lính Tây Tiến
và sự hi sinh bi tráng của họ.
Đoạn 4 (4 câu cuối): Xa đơn vị, nhà thơ gửi nỗi nhớ thương và tình cảm
gắn bó sâu sắc tới đoàn quân Tây Tiến và biên giới miền Tây Tổ quốc.
Liên kết giữa các đoạn thơ là mạch cảm xúc dạt dào tuôn chảy trong tâm
tưỏng nhà thơ. Bài thơ được viết trong nỗi nhớ da diết, cháy bỏng của Quang
Dũng về đồng đội, về những kỉ niệm của đoàn quân Tây Tiến gắn liền với
khung cảnh thiên nhiên miền Tây hùng vĩ, hoang sơ, thơ mộng. Bài thơ là hồi
ức của Quang Dũng về Tây Tiến. Những kỉ niệm tự nhiên hiện lên, kỉ niệm
này khơi dậy kỉ niệm khác, giống^ihư những đợt sóng nối tiếp nhau. Ngòi bút
tài hoa của Quang Dũng đã làm cho những kỉ niệm vui buồn trở nên sống
động, khiến người đọc có cảm tưởng đang cùng nhà thơ đắm mình trong dòng
hồi tưởng.
Mỏ đầu bài thơ là tiếng gọi thiết tha như bật thốt tự đáy lòng:
Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
171