Page 167 - Những bài Làm Văn 12
P. 167
dập tắt ngọn lửa đấu tranh cho tự do, công lí. Cái chết của chàng làm rung
động mãnh liệt trái tim những người dân Tây Ban Nha yêu mến, kính phục
chàng.
Kẻ thù không chỉ căm ghét chàng mà còn căm ghét cả tiếng đàn ghi ta
huyền diệu của chàng. Chúng muốn giết chết tiếng đàn nhưng làm sao giết
được?! Lor-ca đã ngã xuống nhưng tiếng đàn vẫn vang lên như thách thức:
tiếng ghi ta nâu, bầu trời cô gài ấy, tiếng ghi ta lá xanh biết mấy, tiếng ghi ta
tròn bọt nước vỡ tan. tiếng ghi ta ròng ròng máu chảy.
Lời thơ của thi sĩ, tiẽng hát của người nghệ sĩ hát rong vĩ đại đã đột ngột
tắt lịm trước họng súng quân thù. Còn đâu tiếng ghi ta nồng ấm như hơi thở
của đất đai màu mỡ, tiếng ghi ta xanh mướt như màu lá mùa xuân, tiếng ghi
ta rộn rã lao xao như bọt nước tuôn trào, tiếng ghi ta gắn với hình ảnh bầu
trời thênlT thang vô tân và bóng dáng người yêu của nhà thơ?! Chỉ còn lại
rnột sự thực phũ phàng là tiếng ghi ta đau thương, uất hận tột cùng, ròng
ròng máu chảy. Dòng máu tự do, ngạo nghễ của Lor-ca đã thấm đẫm mảnh
đất quê hương, xứ sở mà chàng hằng yêu quý.
Lor-ca bất tử bỏi tiếng đàn của chàng vẫn còn đó, vẫn lan toả sức sống
bừng bừng: tiếng đàn như cỏ mọc hoang. Tiếng đàn ghi ta của chàng sống
mãi trong lòng mỗi người dân Tây Ban Nha yêu chuộng hoà bình, tự do và
công lí. Sức sống bất diệt cũa tiếng đàn ghi ta đồng nghĩa với sự bất tử của
tên tuổi Lor-ca. cả con người và thiên nhiên Tây Ban Nha tiếc thương chàng.
Vầng trăng soi đáy giếng như một giọt nước mắt long lanh khóc người nghệ sĩ
chân chính của tình yêu và tự do.
Lor-ca lúc sống đơn độc, phóng khoáng, tự tin. Lúc chết, chàng vẫn tiếp
tục cuộc viễn tíu đơn độc của mình, bơi sang ngang - trên chiếc ghi ta màu
bạc. Lá bùa hộ mạng mà cô gái Di-gan trao cho Lor-ca năm nào cũng mất
thiêng, không thể giúp nhà thơ tránh khỏi cái chết thảm khốc trước mũi súng
của quân phát xít bạo tàn. Lor-ca đã chết nhưng ngọn lửa tự do vẫn bừng
bừng cháy mãi trong tâm khảm mỗi người dân của đất nước Tây Ban Nha.
Hãy để cho Lor-ca có được một sự giải thoát thực sự, chấp nhận định
mệnh phũ phàng. Đường chỉ tay bé nhỏ, dòng sông rộng mênh mang, hay là
phận người thì ngắn ngủi mà thế giới thì vô cùng. Cây đàn ghi ta màu bạc mà
lúc nào Lor-ca cũng mang theo bên mình giờ đây thành con thuyền chỏ linh
hồn chàng qua dòng sông mênh mông vô hình sang thế giới bên kia, một thế
166