Page 168 - Những bài Làm Văn 12
P. 168
giới an lạc vĩnh hằng không có chiến tranh, không có đổ máu. Chàng ném lá
bùa, ném trái tim vào xoáy nước, vào cõi lặng yên, chia tay thực sự với
những ràng buộc và hệ luỵ trần gian.
Giờ đây, chỉ còn tiếng đàn ghi ta lúc sôi nổi như bọt nước tuôn trào, lúc
nồng nàn như ngọn lửa cháy thâu đêm, lúc dồn dập như tiếng vó ngựa phi
trên thảo nguyên mênh mông, lúc dào dạt như muôn lớp sóng đại dương, lúc
thủ thỉ như tiếng gọi thầm của những trái tim đang say đắm trong tình yêu đôi
lứa. •
Bạo lực của quân thù đã giết chết Lor-ca nhưng không thể giết chết tiếng
đàn ghi ta - tiếng nói của tinh yêu thương con người và khát vọng tự do. Văng
vẳng đâu đây câu nói bất hủ của Lor-ca: Nếu tôi chết, hãy chôn tôi với cây
đàn và tiếng đàn rộn rã: li-la li-la li-la... Tên tuổi Gar-xi-a Lor-ca đã trỏ nên
bất tử trong tâm trí mỗi người dân Tây Ban Nha - xứ sỏ chói chang ánh nắng
mặt trời và thấm đẫm mùi hoa tử đinh hương làm ngây ngất hồn người.
167