Page 186 - Những bài Làm Văn 12
P. 186

Ba đoạn thơ không chỉ là nỗi đau quặn thắt riêng cho một người mà còn là
     nỗi đau chung cho cả quê  hương phía bên kia sông Đuống với chiều sâu  lịch
     sử  mấy  nghìn  năm,  với  truyền  thống  văn  hoá  vật  chất,  tinh  thần  tiếng  tăm
     lừng  lẫy,  nay đang  bị giặc giày xéo,  huỷ  diệt. Tranh Đông  Hồ  không chỉ đem
     lại vẻ  vang cho  riêng Đông  Hồ  mà cho cả  đất Kinh  Bắc tài  ba,  thanh  lịch  từ
     giọng hát đến cái hoa tay... Bao nhiêu tên đất, tên chợ, tên núi, tên chùa, tên
     nghề,  tên  thợ...  đều  gợi  lên  một bức tranh  thu  nhỏ  của đời  sống  phong  phú
     và đẹp đẽ của cả  một địa phương. Đó  là tình cảm thiết tha của em, của anh,
     của chúng ta đối với quê  hương.
       Các đoạn thơ trên còn  có  một lớp  nghĩa thứ  ba:  đó  là  nỗi đau  chung cho
     cả  đất  nước,  dân  tộc  mà  quê  hương  của tác  giả  là  tiêu  biểu.  Trước  hết,  về
     mặt truyền  thống  văn  hoá  nghệ  thuật và  truyền  thống  trăm  nghề  sinh  nhai
     đáp ứng nhu cầu đời sống mọi người.  Tranh Đông Hồ không còn là của riêng
     đất Kinh  Bắc.  Chùa  Bút  Tháp với tượng  Phật Bà  nghìn  mắt nghìn tay cũng là
     di  sản  và  niềm  tự  hào  của  cả  dân  tộc.  Hội  hè  thấp  thoáng  mộng  bình  yên
     cũng  là  mộng  bình  yên  của cả  dân tộc.  Thậm  chí,  những  nàng  môi cắn  chỉ
     quết trầu,  những  em  sột soạt quần  nâu,  từng  khuôn  mặt búp  sen,  những  cô
     hàng xén  răng đen,  cười như mùa  thu  toả  nắng...  đều  là  những  hình  ảnh  gợi
     nhớ  không  phải  một địa  phương  mà  cả  nước  một thời.  Tình  yêu  quê  hương
     tha thiết của nhà thơ khiến cho người đọc rưng rưng xúc động.
        Tác giả  nhớ tiếc,  xót xa không chỉ cho quê  hương mình mà cho cả dân tộc
     và đất nước. Quân xâm  lược dã man đã giày xéo lên  những điều thiêng liêng
     nhất đối  với  tâm  hồn  ta.  cảm  xúc  đau  thương  kéo  dài  trong  âm  hưởng  của
     những câu hỏi đi đâu,  về đâu khắc khoải.
        Trên  kia  là  quê  hương  dưới  dạng  văn  hoá, còn  đây  là  quê  hương  ở  cảnh
     đời  thường.  Đời  thường  ấy  cô  đọng  lại trong  hình  ảnh  mẹ  già với  gánh  hàng
     rong trên vai. Đời thường ấy nghèo khổ, cực nhọc vô vàn nhưng chính cái cực
     nhọc  vô  vàn  ấy  của  mẹ  ta  đã  nuôi  chồng  ăn  học,  nuôi  con  khôn  lớn  nên
     người; nuôi  sống  cả  một dân tộc  trải  mấy  nghìn  năm  để  xây  dựng  nên  non
     sông, đất  nước  này.  Cuộc sống  lao động  cần  cù, thầm  lặng  ấy đến  nay  hãy
     còn  đè  nặng  trên tấm  lưng  còm  cõi  của  mẹ  ta.  ôi,  gánh  hàng  rong có  nhiều
     nhặn gì đâu:  Dăm miếng cau khô,  Mấy lọ phẩm hồng,  Vài thếp giấy đầm hoen
     sương  sớm và  mấy  Cấy  kim,  cuộn  chỉ...  Tiền  lãi  cũng  chỉ  nhỏ  nhoi,  ít ỏi  như
     đồng  kẽm,  đồng  xu.  Ngày ngày,  mẹ  ta lại  gánh  hàng  rong lên  vai,  bước cao,
     bước  thấp trên  đường  trơn  mưa  lạnh.  Chưa  bán  được đồng  nào,  bụng  đói,  dạ



                                                                           185
   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190   191