Page 191 - Những bài Làm Văn 12
P. 191

đồng  bào Việt  Bắc,  Tây  Bắc.  Tình  cảm  quý  báu  đó  khơi  nguồn  thi  hứng  để
     tác giả  sáng tác  bài thơ ~Tiếng hát con  tàu.  Bài thơ vừa  là  khúc  hát say  mê,
     rạo rực của một hồn thơ đã thoát khỏi khung trời chật hẹp của cái tôi nhỏ  bé
     để  ra với  chân trời  rộng  lớn  của  cái ta  là  nhân  dân,  đất nước;  vừa thể  hiện
     lòng  biết  ơn  sâu  nặng  và  nỗi  nhớ  da  diết  của  nhà  thơ  về  Tây  Bắc  -  quê
     hương  thứ  hai  -  nơi  có  những  con  người  đã  gắn  bó,  chia sẻ  gian  nan,  cùng
     vào sống ra chết với mình trong thời kì chống Pháp.
        Bài thơ được bố cục theo trình tự diễn biến tâm trạng. Giọng điệu, âm hưởng
     cũng biến đổi theo mạch tâm trạng.  Hai khổ đầu  là sự trăn trỏ và  lời mời gọi
     lên  đường.  Chín  khổ  thơ  giữa  thể  hiện  khát  vọng  về  với  nhân  dân,  gợi  lên
     những kỉ niệm kháng chiến đầy nghĩa tình với nhân dân và đất nước. Bốn khổ
     cuối là khúc hát lên đường sôi nổi, tin tưởng và say  mê.
        Bốn câu thơ đề từ chính  là tư tưởng chủ  đề  bài thơ,  đã  khái quát suy nghĩ
     và tình cảm của tác giả:

                        Tây Bắc ư? Có riêng gì Tây Bắc
                        Khi lòng ta đã hoá những con tàu
                        Khi Tổ quốc bốn bề lên tiếng hát
                        Tâm hổn ta là  Tây Bắc,  chứ còn đâu.
        Câu hỏi tu từ:  Tây Bắc ư? là lời lòng tự hỏi lòng, chứa đựng nỗi băn khoăn,
     trăn trở rất thực trong tâm trạng nhà thơ nói riêng và tầng lớp văn nghệ sĩ nói
     chung ở thời điểm lịch sử đó.
        Hai  khổ thơ đầu  là  lời  giục giã với  những  câu  hỏi thôi thúc.  Nhà thơ chọn
     hình ảnh con tàu và địa danh Tây Bắc làm biểu tượng nghệ thuật của bài thơ:
                        Con tàu này lên  Tây Bắc anh đi chăng ?
                        Bạn bè đi xa anh giữ trời Hà Nội
                        Anh có nghe gió ngàn đang rú gọi

                        Ngoài cửa ô ? Tàu đói những vành tràng.
                        Đất nước mênh mông,  đời anh nhỏ hẹp
                         Tàu gọi anh đi, sao chửa ra đi ?
                         Chẳng có thơ đâu giữa lòng đóng khép
                         Tâm hồn anh chờ gặp anh trên kia.

        Nhà thơ ví tâm  hồn  mình  như một con  tàu đang mổ  hết tốc lực trong hành
      trình  tiến  lên  phía trước  mà  đích  đến  là  đất nước,  là  nhân  dân  vĩ đại và  cao
      cả, là cuộc sống đầy ắp chất liệu và cảm hứng nuôi dưỡng hồn thơ.



      190
   186   187   188   189   190   191   192   193   194   195   196