Page 196 - Những bài Làm Văn 12
P. 196
nổi, thôi thúc. Đây là lời tự cổ vũ, động viên và khẳng định một lần nữa quyết
tâm lên Tây Bắc, mỏ mang những nông trường, những vùng kinh tê' mới cho
đất nước:
Đất nước gọi ta hay lòng ta gọi?
Tình em đang mong tình mẹ đang chờ,
Tàu hãy vỗ giùm ta đôi cánh vội
Mắt ta thèm mái ngój đỏ trăm ga.
Mắt ta nhớ mặt người, tai ta nhô tiếng
Mùa nhân dân giăng lúa chín rì rào
Rẽ người mà đi vịn tay mà đến
Mặt đất nồng nhựa nóng của cần lao.
Khao khát ấy thôi thúc tâm hồn nhà thơ vì lên Tây s ác cũng là về với ngọn
nguồn của hồn thơ, của cảm hứng sáng tạo nghệ thuật. Những năm tháng
gian khổ những hi sinh lớn lao, những đau thương của chiến tranh nay đã kết
thành: Mùa nhân dân giăng lúa chỉn rì rào, trên Mặt đất nồng nhựa nóng của
cần lao.
Thôi thúc lên Tây Bắc đến đây đã nhập chung làm một với nhu cầu hoà
hỢp với nhân dân, đất nước. Nhà thơ đã tìm thấy ở đó sức mạnh vươn lên:
Nhựa nóng mười năm nhân dân máu đổ
Tây Bắc di, người là mẹ của hồn thd,
Mười năm chiến tranh vàng ta đau trong lửa,
Nay trở về, ta lấy lại vàng ta.
Nhà thơ Chê' Lan Viên đã mượn hình ảnh tượng trưng thường thấy trong ca
dao xưa để biểu đạt vẻ đẹp cao quý của tâm hồn. Giống như vàng không sợ
lửa, nhà thơ được rèn luyện, thử thách trong hiện thực gian khó, đau thương và
oanh liệt của cuộc kháng chiến trường kì để giờ đây đã thực sự có được chất
vàng mười tinh tuý của tâm hồn gắR bó máu thịt với nhân dân, đất nước.
Kết thúc bài thơ là những ẩn dụ nghệ thuật tượng trưng có giá trị tư tưởng
và thẩm mĩ rất cao, hội tụ tinh thần của toàn bài:
Lấy cả những cdn md! Ai bảo con tàu không mộng tưởng?
Mỗi đêm khuya không uống một vầng trăng.
Lòng ta cũng như tàu, ta cũng uống
Mặt hồng em trong suối lớn mùa xuân.
195