Page 185 - Những bài Làm Văn 12
P. 185

Đoạn  thơ  nêu  lên  một nét sinh  hoạt văn  hoá  lâu  đời của quê  hương  Kinh
   Bắc là hội xuân. Bắt đầu bằng âm hưởng nhớ thương da diết với ai về và cho
   ta - những  mô típ quen thuộc trong ca dao, dân ca; cuối cùng  là:  Gửi về may
   áo  cho  ai cũng  vẫn  bằng  giọng  điệu  thân  thương.  Tội  nghiệp  thay  Tấm  the
   đen không người nhận, phơ phất giữa cõi trống không, chẳng biết về đâu?
      Một  biểu  hiện  khác  nữa của cuộc  sống  văn  hoá  ở  quê  hương  nhà  thơ  là
   những  cảnh  sinh  hoạt  dân  dã  với  những  con  người  quen  thuộc :  Những  cô
   hàng xén răng đen,  Cười như'mùa thu toả nắng,  những phiên  chợ Hồ,  chợ Sủi
   người đua  chen,  Bãi  Trầm  Chỉ người giăng  tci nghẽn  lối,  Những  nàng dệt sợi,
   Đi bán lụa màu,  Những người thợ nhuộm,  Đồng  Tỉnh,  Huê  cầu...  Làm  ăn vất
   vả, tất bật,  hay lam  hay làm...  đều  là  những vẻ  đẹp có từ thuở xưa.  ông cha
   truyền  lại  cho con  cháu  những  nghề  tinh  khéo,  truyền  lại  luôn  cả  cái  phong
   tục  mắc  cữi giăng  tơ ngang  đường,  ai  đi  qua  phải  giải  cho  được  câu  đố  hay
   câu  hát mới được qua,  không thì chỉ tơ không buộc mà cứ vương. Truyền cái
   nghề  pha màu chọn  nắng, chiều  người mà  nhuộm cho vừa mắt vừa lòng các
   cô,  các  chị.  Thợ  nhuộm  Đồng  Tỉnh,  Huê  cầu đi  đâu  cũng  để  lại  những  tấm
   áo, những thắt lưng, những chéo yếm bền màu, đẹp sắc và để luôn lại những
   nỗi  nhớ  niềm  thương;  Ai  về  Đồng  Tỉnh,  Huê  cầu,  Để thương  để nhớ để sầu
   cho ai?ị
      Có ai về bên kia sông Duống không em? Còn chăng những chị,  những em
   tuy quanh  năm  phải tảo tần  phụng dưỡng  mẹ  cha,  lo cho chồng con  mà vẫn
   góp phần  làm  cho cuộc đời tươi sen và cười  nắng.  Đẹp và  duyên biết chừng
   nào! Thế mà giờ đây, những người chị, người em ấy của quê hương đã tan tác
   đi đâu,  về đâu? Âm điệu đoạn thơ mỗi lúc một nghẹn ngào, chới với.
      Ba  đoạn  thơ  cùng  thể  hiện  một  nỗi  đau  xót  chung  trước  cuộc  sống  của
   quê  hương  đang  bị  lũ  giặc  hung  ác  giày xéo tan  tành.  Bên  kia  sông  Đuống,
   bên  này  sông  Đuống,  vốn  hai  bờ,  một  sông  nay  chĩ còn  một  bờ,  một  nửa.
   Một  nửa  sông,  một  nửa  con  người!  Đau  xót  như  chết  nửa  con  người  chứ
   không  phải  chỉ như rụng  bàn  tay.  Những  ai  có  quê  hương,  làng  mạc  bị  giặc
   chiếm  đóng  mà  không thể  ghé  về  thăriỊ  được,  đứng  bên  này sông  nhìn  qua
   vùng  giặc tạm  chiếm,  đều  không  khỏi  xót xa,  đau  đớn  và  căm  giận  lũ  cướp
   nước  bạo tàn,  đồng  thời  thông  cảm  với  tâm  trạng  nhà  thơ.  Bao  nhiêu  thiết
   tha, trìu mến trong những chữ quê hương ta,  ai về,  cho ta gũi tấm  the đen, gùi
   về may áo cho ai,  ai về...  có  nhớ... Tưởrig  như ai về là về  giùm  cho  ta,  mang
   hộ tấm lòng da diết nhớ của ta cùng về.



   184
   180   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190