Page 96 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 96

với tình người, tình yêu. Ngày thi Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói/M ai Châu mùa em
     thơm nếp xôi. Đêm thì mơ Hà Nội dáng kiều thơm... Còn gì hào hoa tình tứ hơn!
         Sở hữu cả hai phẩm chất kiêu hùng và hào hoa,  nghĩa là trong cốt cách có sự
     hài  hoà  giữa  chí anh  hùng  và  hồn  nghệ  sĩ.  Thảo  nào,  người  đọc vẫn  xem  người
     lính  Tây  Tiến  là  hình  tượng  lãng  mạn,  lí tưởng.  Thơ viết về  người  lính thì  vô vàn,
     nhưng trụ được qua thời gian như một tượng đài bằng ngôn từ thế này thì rất ít.
         3.  Đổi chọi và hoà điệu
         Nhìn  chi  li,  có thể thấy  ngôn từ trong thi  phẩm  này  có  nhiều  lớp  kết  hợp  với
     nhau:  lớp động từ mạnh,  lớp tính từ gợi tả,  lớp thán từ, lớp từ địa danh v.v...  Nhưng
     xét tổng thể,  Tây Tiến được đan dệt bởi hai hệ thống chất liệu ngôn từ nổi bật, tạm
     gọi  là “rắn  đanh”  (cương)  mà  ngữ nghĩa thường gắn  với  những  gì  mạnh,  thô,  sắc,
     gắt, dữ dằn v.v...và “mềm mượt” (nhu) mà ngữ nghĩa nghiêng về nhẹ, êm, dịu,  ảo,
     mờ nhoè v.v... Nếu “rắn đanh” là chất liệu chủ lực trong việc thể hiện nét dữ dằn, vẻ
     kiêu hùng, thì “mềm mượt” lại có vai trò chính trong việc thể hiện vẻ thơ mộng, nét
     hào hoa. Song song với những thác gầm thét,  cọp trêu người,  dữ oai hùm, oai linh,
     mắt trừng, gầm lên, bừng lên, gục trên súng mũ, bỏ quên đời, áo bào thay chiếu,  về
     đất,  một chia phôi,  dãi dầu,  khúc khuỷu,  thăm  thẳm,  ngàn  thước lên,  ngàn  thước
     xuống,  đoàn quân mỏi,  đoàn binh,  chiến tnlùng,  mồ viễn xứ,  khúc độc hành,  độc
     mộc,  Sông Mã,  Mường Hịch,  sầm Nứa...  là nhũíng nhớ chơi vơi,  nhở ôi,  sương lấp,
     chiều sương ấy,  đém hơi,  đêm mơ,  cơm lên khói,  thơm nếp xôi,  mưa xa khơi,  hoa
     về, nhạc về,  hồn về,  mùa em, nàng e ấp,  dáng kiều thơm,  hoa đong đưa,  hổn thơ,
     hồn  lau,  Sài Khao,  Mường Lát,  Mai  Châu,  Pha  Luông...  Như hai  gam  màu  nóng
     lạnh dưới bàn tay phá phách, vòn phối điệu nghệ của Quang  Dũng, chúng kết hợp
     với  nhau  để làm sống  dậy  một bức tranh Tây Tiến  độc đáo;  vừa  tương  phản  vừa
     hoà  điệu.  Cảnh trí hoang sơ bí hiểm mà thơ mộng trữ tình,  con  người  ngang tàng
     kiêu  dũng  mà  tình  tứ hào  hoa.  Thực  ra,  ngôn  ngữ trong  thi  phẩm  nào  chẳng  có
     “cương”  có  “nhu”!  Nhưng,  trong  Tày  Tiến,  sự  đối  chọi  và  hoà  điệu  này  là  một
     nguyên tắc thi pháp thống nhất, chi phối từ hình tượng đến chất liệu.
         Âm điệu của  Tây  Tiến cũng gây một ấn tượng  khá độc đáo.  Một khí vị  rất cổ
     mà  lại tân  kì.  Có  phải  dạng tạp,  cổ kim  lẫn  lộn  không?  Không.  Nghe  kĩ,  thấy âm
     điệu chủ là  hiện đại,  nhưng có pha sắc điệu xưa. Ấy là sắc điệu cổ phong của thể
     hành cườm vào giọng điệu đầy ba động của “cái thuở ban đẩu dân quốc â'y”.  Một
     nét  riêng  trong  nhạc  của  thể  hành  là  nhiều  đối  chọi  gay  gắt  về  thanh  điệu  vần
     điệu. Khi qua tay Quang Dũng,  nhạc hành nhập cuộc được với thời thế.  Bên cạnh
     ít nhiều những câu dày đặc thanh trắc “Dốc lén khúc khuỷu dốc thăm thẳm" là rất
     nhiều câu giàu thanh bằng “Mường Lát hoa về trong đêm hơĩ\ “Mai Châu mùa em
     thơm  nếp  xôì\  “Nhạc  về  Viên  Chăn  xây hồn  thơ’,  thậm  chí,  thuần  thanh  bằng
     “Nhà ai Pha luông mưa xa khơr. Liều lượng ấy đã làm cho nhạc điệu Tày Tiến tân
     kì hơn.  Tựa vào nhạc điệu nhiều du dương hoa  mĩ đó,  nỗi  nhớ chơi vơi càng chơi
     vơi  hơn.  Hai  nét  nhạc  “cương-nhu”  đối  chọi  mà  hoà  đồng  này  chẳng  phải  là  sự
     song hành độc đáo trong hình thức Tày Tiến hay sao?

                                                                             95
   91   92   93   94   95   96   97   98   99   100   101