Page 100 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 100
từng trải của đoàn quân Tây Tiến. Hình tượng người lính ở đây đã mang tầm
những người lính quốc tế. Sự hi sinh cao cả của họ vì thế cũng mang giá trị lớn lao
hơn.
Tinh quân dân nơi rừng núi xa xôi càng tiếp thêm sức mạnh cho người lính
Tây Tiến. Mặc ốm đau, đói rét, khúc quân hành vẫn luôn ngân vang trong hồn
người chiến sĩ, và dĩ nhiên còn có cả dáng hình thiếu nữ yêu kiều. Thiếu hình bóng
này, dẫu chỉ là trong mơ, thì diện mạo người lính Tây Tiến sẽ không trọn vẹn. Mới
hay người đẹp và chiến sĩ chốn sa trường có mối quan hệ mật thiết biết chừng nào:
Tày Tiến đoàn binh không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giói
Đém mơ Hà Nội dáng kiều thơm
Đoàn quân Tây Tiến hoạt động trong rừng núi heo hút, bệnh sốt rét khiến tóc
rụng đến nỗi không mọc lên được. Da xanh như màu lá rừng. Tác giả sử dụng bút
pháp đối lập giữa hình thức bên ngoài và nội dung bên trong. Bên ngoài người lính
ốm yếu, nhưng tinh thần thì mạnh mẽ, đầy khí phách. Người lính Tây Tiến chẳng
những vượt qua bệnh tật mà còn “dữ oai hùm” làm khiếp sợ kẻ thù.
vẫn là một tư thế oai hùng lãng mạn, hiên ngang. Mang theo một “dáng kiều
thơm” nào đó trong tâm hồn là góp phần nuôi dưỡng thêm tinh thần của người lính
Tây Tiến trong hoàn cảnh chiến đấu gian khổ, hi sinh.
Tứ thơ gợi hai chiều xuôi ngược; người đi lên núi, về hướng Tây thì lại nhớ về
đồng bằng, hướng Đông. Người lính đã mang theo cả sức mạnh quê nhà đi chiến
đấu.
Chiến trận luôn gắn với cái chết. Cái chết trên chiến trường thường gợi vẻ bi
hùng. Cũng thế, hình ảnh hi sinh cao quý của những người lính Tây Tiến đầy bi
tráng;
Rải rác biên cương mồ viễn xứ
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
áo bào thay chiếu anh về đất
Sông Mã gầm lên khúc độc hành
Câu thơ “Rải rác biên cương mồ viễn xứ’ chỉ có từ “rải rác” ià thuần Việt, còn
lại là từ Hán Việt, gợi không khí thiêng liêng, cổ kính, đượm chút ngậm ngùi, khí
khái của những trang hiệp sĩ, “nhất khứ bất phục hoàn” .
Người lính Tây Tiến hết sức thiếu thốn. Khi chết, đồng đội dùng luôn áo mặc
để chôn. Câu thơ “áo bào thay chiếu anh về đất” có cụm tư rất đắt, diễn tả được
nét kiêu hùng của người lính: “về đất”. Có nghĩa là về với non sông đất nước, về
với sự trường tồn, vĩnh hằng.
Cái chết của những người lính Tây Tiến nơi biên cương làm cảm động cả đất
trời. Sông Mã gầm lên khúc độc hành đau đớn, tiếc thương,... dành cho những
hành động anh hùng, cho cái chết đầy bi tráng của những trang “hiệp sĩ’ Tây Tiến.
99