Page 105 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 105

Bốn  câu thơ không thể hiện tâm trạng  bùi  ngùi thường tinh  mà thể hiện  niềm
      cảm khái của tác giả về cái chết. Xót xa nhiều nhưng không bi lụy. Rắn rỏi mà thông
      cảm sâu xa. Nói giọng khô khan mà lòng thương tiếc thật vô bờ.  Ngẫm nghĩ về cái
      chết của đồng đội,  người ta có thể lớn cao thêm rất nhiều cũng như thêm trầm tĩnh
      và  kiên quyết.  Tiếng gầm của  Sông  Mã đổ xuôi đã được tiếp âm trong  lòng  người
      còn sống. Nó như loạt đại bác vĩnh biệt rền vang mang sắc thái thiêng liêng của một
      lời thề. Đặt cái chết của  những  người chiến sĩ trong một bối cảnh  không gian rộng
      lớn,  giữa  một thiên  nhiên  hùng  vĩ,  nỗi  đau  mất mát càng thêm  mênh  mang,  càng
      được nâng lẻn tầm bi tráng, đồng thời, sự chẳng tiếc đời xanh thêm ý nghĩa lớn lao.
          Trước  đây,  mỗi  khi  nhắc đến  những  câu thơ  này của  Quang  Dũng,  người ta
      thường chỉ tìm thấy ỏ đó những biểu hiện tiêu cực,  nào là mộng rớt,  buồn rớt,  nào
      là yêng hùng tiểu tư sản.  Qua thời gian, bài thơ đã được hiểu đúng hơn.  Cái  khẩu
      khí của nhà thơ, của những anh bộ đội Tây Tiến thực ra vô cùng đáng trọng. Nó là
      biểu hiện quyết tâm của những “con yêu của giống nòi” sẵn sàng đổ máu  hi sinh
      vì những lẽ sống lớn lao.  Họ không phải là nạn nhân, là những con tốt đen vò danh
      vô  nghĩa  trên  bàn cờ trận  mạc  mà  là  những  chủ  thể đầy ý thức  của  lịch sử,  biết
      sống đẹp trong từng giây phút, biết mơ ước, biết hi vọng và khi cần, sẵn sàng hiến
       dâng  quãng  đời  đẹp  nhất  cho  Tổ  quốc  không  một  lời  mặc  cả.  Những  câu  thơ
       Quang Dũng thực sự ngang tầm vóc với các chiến sĩ đâ bỏ mình vì nghĩa lớn. Các
       anh đã vể đất và dòng sông Mã thay mặt cả núi rùng Tổ quốc gầm lẽn tiếng chào
       vĩnh quyết trầm hùng.
           Phần  ‘Vĩ thanh”  của  bài  “hành”  Tày  Tiến  gồm  bốn  câu  muốn  tiếp  tục cuộc
       hành trình của kí ức vượt lén theo đấu của đoàn quân lừng tiếng:
                        Tây Tiến người đi không hẹn ước
                        Đường lên thăm thẳm một chia phôi
                        Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy
                        Hổn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.
           Hai câu trên nhắc lại lời hẹn ước của đoàn quân Tây Tiến thuỏ lên đường:  Chí
       lởn chưa về bàn tay không.  Hai câu sau vừa là lời tự nhắc nhỏ vừa là sự duyệt lại
       của kí ức để đi đến khẳng định: không thể quên những chặng đường đã qua, người
       dù có đi nơi đâu vẫn gủí về sầm Nứa. Bởi vì chặng đường đã qua là đồng đội, là kỉ
       niệm, là sự hiến dâng, là cuộc đời riêng có dịp phát sáng trong cuộc đời chung của
       dân tộc, của cách mạng.
           Bài thơ  Tày Tiến tràn đầy nỗi  nhớ hay đúng  hơn chính là  nỗi nhớ.  Xét về mặt
       khách quan, nó còn là lời nguyện của một thế hệ thanh niên sẵn sàng hiến dâng cả
       tuổi xanh của minh cho đất nước thân yêu. Bài thơ đã để lại một dấu ấn không thể
       phai mờ trong lịch sử thơ ca cách mạng Việt Nam.
                                                             PHAN HUY DŨNG


       104
   100   101   102   103   104   105   106   107   108   109   110