Page 103 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 103

Chiều chiều oai linh thác gầm thét
                       Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người
                       Nhó ôi Tây Tiến cơm lên khói
                       Mai Châu mùa em thơm nếp xôi.
          Hẳn trong tâm trí nhà thơ,  đến lúc ngồi  nhớ lại,  khói cơm thơm vẫn còn nồng
      nàn. Các đơn vị thanh điệu có âm vực cao chiếm chỗ hoàn toàn trong câu Nhở ôi
      Tày Tiến cơm lên khói vừa có tác dụng tạo hình làn khói bốc lên, toả quanh những
      mái đầu dầu dãi, vừa giúp ta “nghe được” cả tiếng xuýt xoa cảm động của những
      người  lính  trước tình  quân  dân thắm thiết.  Ngữ pháp  của  câu  Mai Châu mùa  em
      thơm nếp xôi thật đặc biệt.  Những  Mai Châu,  những  em,  những mùa,  những nếp
      xôi hoà  lẫn vào nhau trong  một niềm  nhớ bâng  khuâng, xa xôi,  ngọt  ngào không
      nói hết được.
          Kết thúc  đoạn  một,  đợt  sóng  cồn  của  kí ức  bị  đánh  thức  đột  ngột  hình  như
      đang tan dần. Đợt sóng  mới chưa  kịp  hình thành  nên lúc này kí ức được kéo dãn
      ra,  nhẹ  nhàng  lan toả  để các  hình  ảnh tươi tắn  hơn,  “néf  hơn  hiện  lên. Vừa  qua
      một chặp 14 câu ăn theo vần ơi có âm sắc khá cao mà âm lượng nhỏ gợi cảm giác
      lên, lên mãi, đến đây, với loạt vần mới có âm sắc trung hoà và âm lượng vừa, độc
      giả có được dịp “nghỉ ngơi” để có thể nghiêng  ngả theo điệu  múa trong đêm  liên
      hoan văn nghệ và thả hồn đong đưa theo cánh hoa trôi trên dòng nước lũ;
                       Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
                       Kìa em xiêm áo tự bao giờ
                       Khèn lên man điệu nàng e ấp
                       Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ
                       Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
                       Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
                       Có nhớ dáng người trên độc mộc
                              y
                       Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa.
          Nếu  như phần  đầu  bài thơ chủ yếu  nói  về cái  khắc  nghiệt,  dữ dội  của  hoàn
      cảnh thì đoạn thơ này lại nhấn mạnh đến chất thơ đậm đà của vùng rừng núi phía
      tây Tổ quốc. Đặc biệt, đoạn thơ đã thực sự phơi mở tâm hồn những người lính Tây
      Tiến  hào  hoa. Trong gian  khó,  họ vẫn  luôn tươi vui,  vẫn thích thú tổ chức những
      hội đuốc  hoa  tưng  bừng  trong  doanh  trại.  Họ  thật  trẻ  trung  và  cũng  rất  tình  với
      tiếng reo vui sướng,  ngạc nhiên trước một “dáng  hồng” sơn cước.  Họ hiểu hơn ai
      hết giá trị của  những giây - phút - đời  người được chứng  kiến  một man điệu kì ảo
      trong tiếng  khèn dìu  dặt chở  hồn  phiêu  diêu  đến tận thủ  đô  nước  Lào.  Họ  (trước
      hết là Quang Dũng - thi si) mơ mộng biết bao khi không bỏ qua đường nét của một
      bông lau đơn sơ, phơ phất như đượm hồn của ngàn xưa, không bỏ qua dáng uyển
      chuyển  hoặc cô đơn  của  một  người  chèo thuyền  độc  mộc,  không  bỏ  qua  những
      cánh hoa như muốn làm duyên trên gương nước chòng chành, có thể nói tâm hồn

      102
   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107   108