Page 101 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 101

Hình tượng  người  lính  Tây Tiến  được  khắc  hoạ thật  lãng  mạn,  đầy gian  nan
      vất vả  nhưng  rất đỗi  hào  hùng,  những  người  sống  đầy tình  cảm  và  ý thức trách
      nhiệm đối với quê hương đất nước. Sự hi sinh của họ đầy cao cả.  Nhà thơ ngợi ca
      sự hi sinh, mất mát đó. Người lính Tây Tiến luôn bất tử trong lòng người đọc là nhờ
      những phút giây lãng mạn đan cài trong khói lửa chiến tranh chết chóc kinh hoàng.
      Bài thơ viết về sự mất  mát  nhưng  âm  hưỏng thơ thì  luôn  bi  tráng  đầy cảm  hứng
      ngợi ca.

                                                          ĐÀO THỊ THU HẰNG
          III* Tây Tiến của Quang Dũng
          Mỗi hồn thơ khác nhau ưa tìm đến một đề tai,  một đối tượng riêng có thể giúp
      bộc lộ  hết tạng  chất của  mình.  Là  một hồn thơ  lãng  mạn, trẻ trung,  khoáng  đạt,
       hẳn Quang  Dũng  đã  có được cảm giác thực sự hào hứng  khi viết  Tây Tiến - một
       bài thơ nói về vùng đất phía tây Tổ quốc hùng vĩ và tuyệt vời thơ mộng, cùng  một
       đoàn binh có lắm nét khác thường từ thành phần tham gia đến nhiệm vụ được giao
       và  những  nếm  trải  suốt  dọc  hành  trình.  Thêm  nữa,  Quang  Dũng  viết  Tây  Tiến
       chính là viết về  một đoạn đời  mình.  Những chiến sĩ được nhắc tới trong  bài  hoàn
       toàn tương đồng với ông về lí tưỏng, về ý chí,  nghị lực và cả về đời sống tình cảm,
       đặc  biệt  là  bản  tính  mộng  mơ,  ưa,quan  sát và  chiêm  ngưỡng  những  vẻ  đẹp  đa
       dạng của xứ lạ. Tác giả của bài thơ đĩ nhiên là Quang Dũng, nhưng vì những điều
       vừa nói ở trên, có thể xem tác giả của nó còn là đất nước,  lịch sử - một giai đoạn
       lịch sử gian khó hào hùng không thể nào quên. Ngay tinh thần lãng mạn và bi tráng
       của nó cũng là đặc điểm bao trùm những năm tháng cách mạng ấy.
           Bài thơ  mở đầu  với  một tiếng gọi dồn chứa tâm trạng thoạt đọc  lên  có vẻ lạ
       lùng;
                        Sõng Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
                        Nhở về rừng núi nhớ chơi vơi
           Hai câu thơ xác định rõ hai khoảng không gian khác nhau: không gian thực tại
       và  không gian  hồi tưởng. Tuy nhiên,  chì có độc giả  mới  nhận  ra  rành  rõ điều  đó,
       còn đối với nhà thơ, khi ông nói xa rồi là khi những hình ảnh của một quá khứ chưa
       xa đang ập tới, nhấc bổng ông khỏi mảnh đất thực tại để lơ lửng, chơi vơ/trong cõi
       nhớ. Thì chẳng phải ngay từ câu đầu, ông đã vò tình quên rằng Tây Tiến cũng xa
       rồi chứ đâu chỉ sống Mã!
           Vậy là, chẳng cần đến sự dắt dẫn dềnh dàng nhằm chuyển vùng  không gian
       cho  người  đọc,  một thời  Tây Tiến  đã  hiện  lên tức  khắc trước  mắt ta.  Trong  kí ức
       nhà  thơ,  các  ấn tượng  hãy  còn  nóng  hổi,  tươi  nguyên  và  cái  nặng  nhọc,  vất  vả
       ngày  nào dường  như còn chưa tan  hẳn.  Tên các địa danh  như Sài  Khao,  Mường
       Lát được nhắc tới ngay từ câu 3 và 4 đã nói lên một điều: tất cả hãy còn đây, rành
       rành trong tâm trí;
                        Sài Khao sương lấp đoàn quàn mỏi
                        Mường Lát hoa về trong đèm hơi


       100
   96   97   98   99   100   101   102   103   104   105   106