Page 102 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 102

Sự hiện tại hoá quá khứ dưới tác động của một kí ức sâu, mạnh đã vẽ nên một
   bức tranh  roi  rói  ấn tượng về cái thiên nhiên rất khắc nghiệt nhưng cũng tràn đầy
   vẻ thơ mộng.  Thiên  nhiên ấy thường vẫn trêu gan, thử thách các chiến sĩ,  đôi khi
   muốn  vùi  lấp  những  sinh  mạng  bé  nhỏ  trong  các  thung  lũng  sương  mù,  nhưng
   không phải không có lúc hé lộ những nét đẹp bất ngờ khiến tâm hồn lãng mạn của
   các chàng trai có gốc gác Hà  Nội được một phen  bay bổng.  Nếu sương lấp lạnh
   lùng,  nặng  nề,  đe  doạ  bao  nhiêu thì  hoa  về  lại  nhẹ  nhõm,  tươi  tắn,  ấm  áp  bấy
   nhiêu.  Hoa  về  trong đêm  hơi -  câu  thơ  nhiều  thanh  bằng  diễn  tả  một trạng  thái
   lâng lâng, dĩ nhiên là cái lảng lâng vừa đến sau một chặng đường mệt mỏi.
       Tây Tiến - ây là núi. Những câu tả núi trong bài thơ vô cùng đặc sắc. Nó được
   nhìn  bằng  con  mắt  của  kẻ  vượt  núi  nên  cái  dốc  phải  được  nói  tới  trước  tiên  và
   chiều cao của dốc được “đo” bằng hơi thở dập dồn nặng nhọc của họ. Đây là một
   ‘1hước đo” mới  mà  nếu chưa trải qua những ngày Tây Tiến,  hẳn nhà thơ khó lòng
   có được:
                     Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm

                     Heo hút cồn mây, súng ngủi trời
                     Ngàn thước lên cao, ngàn thưởc xuống
                     Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi.
       Tương  phản với câu thơ gập ghềnh những thanh trắc để diễn tả hết cung bậc
   của sự vất vả suốt chặng hành binh {Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm) và  một
   câu thơ gây cho độc giả cảm giác đang được “chơi”  một trò bập bênh chóng mặt
   {Ngàn thưởc lên cao, ngàn thước xuống) là câu thơ gồm toàn thanh bằng thể hiện
   tuyệt vời niềm cảm xúc da diết của các chiến sĩ khi họ từ điểm dừng chân nơi lưng
   chừng núi,  phóng tầm mắt nhìn xa về phía những ngôi nhà sàn chìm lấp trong màn
    hơi mưa, hơi nước mịt mờ. Âm điệu câu thơ chợt trầm và chùng xuống:
                     Anh bạn dãi dầu không bước nữa
                     Gục lên súng mũ bỏ quên đời!
        Dường  như đáy là một cảnh phim được cố ý quay chậm giúp ta thấm thìa  hơn
   bản chất của sự việc. Sự xuất hiện cách quãng đều đặn của ba thanh ngã trong liền
    hai câu {dãi,  nữa, mũ) tạo ra nét gãy của âm điệu câu thơ và gợi nên ấn tượng trên.
    Mặc dù  nhà  thơ đã tránh  dùng  các từ như chết hay hi sinh và thay vào đó  nhũhg
    không bước nữa,  bỏ quên đời,  nhưng đấy vẫn là  những từ thấm nước mắt,  và niềm
   thương cảm, xa xót còn đọng trong từ dãi dầu, đặc biệt dội lên từ chữ gục diễn tả một
    sự thật trụi trần, khắc nghiệt.
        Nhưng  thử thách  còn  nhiều  và  các  chiến  sĩ vẫn  tiếp  tục  đi  tới.  Điệu  thơ  lại
    chuyển - linh hoạt và rắn rỏi. Thiên nhiên đã bộc lộ hết chất hoang sơ, oai nghiêm,
    hùng vĩ của mình trước một đối tượng tỏ ra rất xứng tầm. Niềm xúc động của nhà thơ
    trào lên, tưỏng chừng không  nén nổi, và những kỉ niệm ấm áp nơi  mỗi chặng nghỉ
    chân hiện về làm giọng thơ chợt bồi hồi khôn tả:


                                                                           101
   97   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107