Page 104 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 104

những người lính Tây Tiến được xây đắp bằng nhạc, bằng thơ, bằng hoa. Chỉ riêng
    theo dõi hệ từ vựng được dùng trong đoạn thơ đã có thể rút ra  nhận xét ấy. cảm
    thức ngôn ngữ của  nhà thơ ở đây thật vô cùng tinh tế.  Câu thơ nào cũng đầy sức
    gợi và bàng bạc một sắc thái nhớ nhung dịu dàng pha lẫn niềm thao thức.
        Sang  đoạn  ba,  một đợt sóng  kí ức mới,  vượt qua  quãng  cách  “thư giãn” vừa
    rồi, chợt xô tới, bủa lên từng lưỡi sóng có vẻ dữ dằn, quyết liệt:
                      Tày Tiến đoàn binh không mọc tóc
                      Quân xanh màu là dữ oai hùm
        Chân  dung  người  lính  Tây Tiến đến  lúc  này  mới trực tiếp  hiện lên qua  những
    nét chạm khắc rạch ròi, gân guốc. Đã thành như một thói quen, mỗi khi nói đến các
    ‘Irang nam nhi” thời chiến, thơ ca xưa vẫn thường có giọng cường điệu. Đọc hai câu
    thơ trên, ta tưỏng bắt gặp cách nói khẩu khí quen thuộc. Một đoàn quân thật lạ lùng
    và cũng thật độc đáo. Nhưng sự thực câu thơ đã nói tới nét đặc biệt của đoàn quân
    này bằng giọng miêu tả khách quan. Đoàn binh không mọc tóc với quân xanh màu
    lá không giống kiểu ví von “văn chương” thường thấy. Chúng là sự thật được nói ra
    một cách thẳng băng bằng ngôn ngữ “lính” nên hoá bất ngờ, và vì bất ngờ nên vẻ
    trụi trần của sự miêu tả cũng được cảm thụ khác đi. Câu thơ không gợi ý nghĩ bi đát
     mặc dù ai cũng hiểu sự không mọc tóc và làn da xanh màu lá ở đây chính là  hậu
    quả của bệnh sốt rét. Thêm vào mấy chữ dữ oai hùm, giọng điệu thơ thêm cứng cỏi
    nói  được  cái  can  trường,  mạnh  mẽ  của  những  người  lính.  Đến  câu  tiếp  đó,  chút
    khẩu  khí trong  cách  nói có  thoáng  qua  với  mắt trừng  nhưng  lập tức  được  “mềm”
    hoá trong chữ mộng để rồi gợi cảm đến nao lòng:
                      Đêm mơ Hà Nội dáng Kiều thơm
        Nếu  ỏ trên tác giả thay mắt trừng bằng  bảng khuâng chẳng  hạn thì câu vừa
    trích sẽ giảm  hẳn  nét mềm  mại và  chi tiết được nêu  lên  mất đi tính  chất tinh  lọc,
    quý hiếm của nó. Phải chăng ta vừa bắt gặp một thoáng uỷ mị rất đời, rất người và
    cũng rất thị thành của các chiến SÌ7  Dáng Kiều thơm ấy chính là vầng  sáng lung
    linh trong  kí ức,  ‘1Ô cáo”  nét đa tình và đời sông tình cảm dạt dào của  người  lính,
    vốn thường bị che phủ một cách không tự giác hoặc cố ý vì nhiều lẽ. Chỉ biết rằng
     hình ảnh kia chắc chắn tạo nên sự cân bằng trong tâm lí những lính chiến xa  nhà
    và có thể tiếp thêm sinh lực cho  họ vượt qua lắm  nỗi gian  lao  phía trước.  Quang
     Dũng đã rất hiểu tâm hồn đồng đội, hiểu thấu cái lớn lao của những hi sinh mà bè
     bạn mình đã trải qua. Do vậy, câu thơ thực sự ngầm chứa niềm trăn trở mà nếu vô
    ý, ta dễ cho rằng nó chỉ làm nhiệm vụ miêu tả, tường thuật giản đơn:
                      Rải rác biên cương mổ viễn xứ
                      Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
                      Áo bào thay chiếu anh về đất
                      Sông Mã gầm lén khúc độc hành.


                                                                            103
   99   100   101   102   103   104   105   106   107   108   109