Page 108 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 108

Như vậy, Bên kia sông Đuống dường như được viết theo một “lối viết tự động”
    (Bergson) của “dòng ý thức” , xuất phát từ một tình cảm chân thực, từ một nỗi xúc
    động sâu sắc. Là sản phẩm của một cảm xúc mãnh liệt được thăng hoa, bài thơ ra
    đòi trong  một giây  phút nhưng  lại dồn  nén trong  đó những  nung  nấu  của  cả  một
    cuộc đời.  Bài thơ viết về  một vùng quê cụ thể nhưng lại chạm đến chiều sâu tâm
    hồn của mỗi người con Việt Nam ở mỗi vùng đất nước.
        Xuyên suốt bài thơ là dòng chảy của cảm xúc nhớ thương,  nuối tiếc, căm giận
    trào dâng trong lòng thi nhân hướng về quê hương máu thịt, quê hương của truyền
    thống văn hoá đang rên xiết trong vòng kiềm toả của quân thù.  Dòng chảy ấy khi
    dịu dàng, tha thiết,  khi cuồn cuộn,  dập dồn, lúc lại  ngẹn  ngào, trầm lắng... Tất cả
    được hoà điệu trong một thứ âm nhạc rất riêng của hồn thơ dân gian- dân tộc, của
    ngòi bút tài hoa Hoàng cầm.
        2.  Khơi dòng thi tứ                          '  Ị
        Bài thơ mở ra bằng một tiếng gọi thiết tha, lại vừa pÍ7ư rnột lời an ủi dịu dàng:









    gợi thi nhân bộc lộ cảm xúc? “Ein” có thặ Ịà một cô gái Kinh Bắc duyên dáng, tình
    tứ vẫn thường thấp thoáng đi vềừong thế giới nghệ thuật thơ Hoàng cầm, cũng có
    thể chính là sự phân thân của chủ thể trữ tình- thi nhân.  Khó có thể xác định rạch
    ròi trong thế giới thơ Hoàng cầrh. Chỉ biết rằng từ lời mời gọi tha thiết ấy,  nhà thơ
    đã tìm một con đường quay trd về quê hương Kinh Bắc; con đường của hồi ức, của
    hoài niệm.
        Và hình ảnh đầu tiên hiện lên trong chớp sáng hoài niệm của thi sĩ là hình ảnh
    dòng sông Đuống:
                     Sõng Đuống tròi đi
                     Một dòng lấp lánh
                     Nằm nghiêng nghiêng trong kháng chiến trường kì
        Bên bờ “cát trắng  phẳng lì”,  dống sông quê  hương  hiện lên trong tâm trí nhà
    thơ  như một  dòng  sáng  “lấp  lánh”  chảy từ quá  khứ “ngày xưa”  về  thời  hiện  tại-
    “kháng  chiến  trường  kì”,  với  dáng  “nằm  nghiêng  nghiêng”  thật  duyên  dáng,  trữ
    tình.  Con sông như một sinh thể có hồn, phập phồng hơi thỏ sự sống và trĩu nặng
    một nỗi  niềm,  một tâm trạng, vẻ đẹp thanh  bình,  nên thơ cũng  như sức sống dịu
    dàng  mà  bền bỉ,  mãnh liệt toát lên từ màu sắc và dáng  nằm  kì  lạ đó.  Khó có thể
    xác đnh điểm nhìn của thi nhân về hình ảnh dòng sông Đuống đặt ở đâu.  Chỉ có

                                                                           107
   103   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113