Page 113 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 113

cái đói, cái chết, thậm chí nỗi sợ hăi len cả vào giấc ngủ:
                       Trong giấc thơ ngày tiếng súng dồn tựa sấm
                       Ú ớ cơn mê
                       Thon thót giật mình
                       Bóng giặc giày vò những nét mõi xinh
          Nỗi đau xót căm giận dường như thấm đến từng câu chữ, ý thơ qua cách diễn
      đạt đầy ấn tượng của thi nhân.
          Có thể nói,  phần thứ hai của bài thơ là  phần đặc sắc nhất,  kết tinh cảm xúc,
      tâm hồn cũng như tài năng của thi sĩ Hoàng cầm. Với một cấu tứ độc đáo: mở đầu
      bằng những câu thơ gợi nên vẻ đẹp thanh bình, no ấm, kết thúc bằng nỗi đau đớn,
      xót xa vì quê hương bị dày xéo, tàn phá, chia lìa, xuyên suốt nhốTng đoạn thơ này
      là  hai dòng  chảy cảm xúc;  vừa  nhớ thương,  nuối tiếc,  vừíă đạu xót,  căm thù.  Hai
      mạch cảm xúc này luôn đan xen, hoà quyện với-nhali, thức đẩỳ lẫn nhau. Bỏi như
      một quy luật tự nhiên của tình cảm, càng tronỡ hóàn cảnh xa cách thì những gì tươi
      đẹp, thân thuộc nhất của quê  hương càng hiện' lêh sống độrig,  khắc  khoải;  càng
      yêu mến nhớ thương thì nỗi đau càng xa xót và ngược lại, càng đau đớn xót xa thì
      hình  ảnh quê  hương  hiện  lên càng tươi đẹp, thiết tha.  Những câu thơ với  kết cấu
      dài ngắn đan xen, với những tên riêng các địa danh, với những cảnh và người Kinh
      Bắc bình dị, nên thơ và nhịp điệu dân cạ văng vẳng, tất cả hài hoà trong một nhạc
      điệu buồn phảng phất linh hổn quô hươhg. Nỗi đáu riêng của Hoàng cầm đã gặp
      nỗi đau chung của người dân Việt ở hhững yùhg quê khác.
          4.     Bén  kia sông Đ uôhg -ị vùng quê quật khởi trong cảm  húng lẵng m ạn
      cách m ạng tràn trề
          Bằng tình yêu và  ríiềm iự  hào về quê  hương,  nhà  thơ đã  tưởng  tượng  và  hy
      vọng vào  một  ngày bộ đội trở về và  sông Đuống vùng  lên.  Giọng  điệu thơ cũng
      chuyển từ uất hận xót thương sang sảng khoái, tự hào.

          Nhà thơ cảm nhận được trong chiều sâu của quê hương sông Đuống đã tiềm
      tàng một sức mạnh mãnh liệt,  muốn trỗi dậy, dù còn âm thẩm nhưng vẫn  hết sức
      mạnh mẽ. Âm thầm trong ánh “lửa đèn leo lét soi tình mẹ” , trong hình ảnh “ngậm
      ngùi tóc  trắng  đang  thầm  kể- những chuyện  muôn  đời không nói năn^\  Nhưng
      sức mạnh đã  bừng lên qua  hình ảnh tuyệt đẹp và độc đáo: “khuôn mặt bừng lên
      như dựng trầnự'. Một bức tranh có sự kết hợp của những gam màu, của ánh sáng;
      trên  nền  đêm  tối  buông  xuống  dòng  sông  bật lên  ánh  lửa  đèn  “leo  lét”,  mái  tóc
      trắng của người mẹ và gương mặt rạng rỡ ánh sáng của tin yêu, quật khởi.
          Những  câu  thơ tiếp  theo  cuồn  cuộn  trong  nhịp  điệu  gấp  gáp,  dồn  dập,  thể
      hiện  sức  mạnh  vùng  lên  bão táp  của  quê  hương.  Và  không  còn  hình  ảnh  dòng

      112
   108   109   110   111   112   113   114   115   116   117   118