Page 110 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 110

thịt và  sự cảm  hiểu, thẩm thấu  sâu xa  linh  hồn văn  hoá  dân gian đã  giúp  Hoàng
     Cầm viết lên được những  câu thơ đẹp như thế này về dòng tranh làng  Hồ truyền
     thống;
                      Tranh Đông Hồ gà lợn nét tươi trong
                      Màu dân tộc sáng bừng trên giấy điệp
         Chỉ  bằng  một  vài  nét,  nhà  thơ  đã  làm  sống  động  những  đặc  sắc  nhất  của
     dòng tranh Đông Hồ- dòng tranh dân gian lâu đời của dân tộc, từ đề tài (những đề
     tài  quen  thuộc,  gần  với  cuộc  sống  bình  dị  của  người  dân  như hứng  dừa,  đánh
     ghen, gà lợn, đám cưói chuột...) cho đến chất liệu (giấy điệp), từ nét vẽ ‘lươi trong”
     nhẹ  nhàng,  tinh  tế cho  đến  màu  sắc,  đến  thần  thái  và  linh  hồn  của  những  bức
     tranh.  Ba chữ “màu dàn tộd’ vừa đúng về nghĩa đen (tranh làng Hồ được vẽ bằng
     những chất màu tự nhiên, dân dã, lấy từ cây cỏ, đời sống bình dị như màu đen của
     than bùn,  màu vàng của  nghệ,  màu xanh của chàm,  màu  nâu của củ  nâu...  ),  lại
     vùa có ý nghĩa  biểu tượng sâu xa (những bức tranh làng  Hổ ẩn chứa và toả sáng
     vẻ  đẹp tâm  hồn  của  con  người Việt  Nam,  những con người yêu  thanh  bình,  luôn
     mơ ước một cuộc sống ấm no, lành mạnh, vui cười...).
         Thế nhưng,  những vẻ đẹp nên thơ, thanh bình đó đã bị tàn phá dưới gót giày
     của  kẻ thù.  Những câu thơ đang trải dài trong một giai điệu  ngọt ngào,  mềm  mại
     chợt thu ngắn lại, tắc nghẹn trong một nỗi đau uất hận:
                      Qué hương ta tử ngày khủng khiếp
                      Giặc kéo lén ngùn ngự lửa hung tàn
                      Ruộng ta khô  /

                      Nhà ta cháy
                      Chó ngộ một đàn
                      Lưõi dài lê sắc máu
         Kiệt cùng ngõ thẳm bờ hoang
         Quê  hương  chìm  trong  máu  lửa,  con  người  cũng tan  tác,  chia  lìa.  Hiện thực
     trong tranh cũng là hiện thực của đời sống được tái hiện trong những câu thơ “xuất
     thần” :
                      Mẹ con đàn lợn âm dương
                      Chia lìa đôi ngả
                      Đám cưới chuột đang tưng bừng rộn rã
                      Bày giờ tan tác về đâu
         Những  câu  thơ  trào  ra  từ  niềm  xót  đau,  nhớ  tiếc  khôn  cùng  của  thi  nhân!
     Dường  như ở đây,  cái thực và  cái ảo đã  mờ  nhoè, trộn  lẫn,  hoà  nhập vào  nhau.
     Cuộc sống  ngoài  đời  đi vào trong  tranh  và từ trong  tranh  bước  ra  ngoài  đời.  Cái

                                                                            109
   105   106   107   108   109   110   111   112   113   114   115