Page 91 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 91

Với câu thơ: Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ, Anh Thơ cũng ghi được dấu
      ấn của riêng minh về loài thảo mộc yếu ớt nhưng tràn đầy sức sống và bất tử này.
      Cấu trúc theo dạng lặp  cỏ non,  biếc cỏ,  cùng lúc nữ sĩ đã  khắc hoạ được sự tươi
      trẻ và  biếc xanh của  cỏ.  Nhờ sức sống  này mà  con đường  đê (hoặc bên  kia con
      đường ấy) sự sống lan tcả khiến con đường đê bỗng trở nên sinh động.
          Hiển  nhiên, để tạo bầu  không khí thanh bình nhưng  không chìm vào sắc thái
      ảm đạm,  buồn  bã,  nhà thơ luôn  phải  sử dụng  các hình ảnh động.  Tỉ lệ  hình ảnh
      động (sáo lượn,  bướm  bay, trâu bò gặm cỏ) chiếm số lượng áp đảo các hình ảnh
      tĩnh.  Vậy  nên,  dẫu  cho  quán  tranh  có  “đứng  im  lìm”,  bến  sông  có  ‘Vắng”,  cánh
      đồng có “ướt lặng” thì không vì thế mà sự ngưng đọng bao phủ hồn thơ:
                      Trong đồng lúa xanh rờn ưòt lặng,
                     Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra,
                     Làm giật mình một cô nàng yếm thắm
                      Cúi cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa.
          Chiều xuân  mưa  nhẹ hạt,  khung cảnh im lìm tĩnh lặng đến vô cùng. Toàn bài
      thơ không có âm thanh mà chỉ có sắc màu và động tác. Sự tĩnh  lặng đó được tập
      trung  nhất trong  cái  “giật  mình”  của  cò  nàng  yếm  thắm.  Lấy  cái  động  của  con
      người để tôn thêm sự tĩnh lặng cũng là nét nghệ thuật cá biệt nữa của Chiều xuân.
      Đổng thời,  khung cảnh thơ còn nói cho chúng ta biết vị trí của chủ thể trữ tình khi
      sáng tác thơ: Anh Thơ,  như lời kể của chính bà, đã sáng tác tập thơ Bức tranh quê
      (trong đó có Chiều xuân) là vào lúc ngồi trong nhà nhìn ra bên ngoài.
          Vận  động  của  tư duy thơ  Chiều xuân là  vận  động  từ sự tĩnh  lặng đến  sống
      động, từ sắc tím đến màu xanh ngút ngàn, từ vẻ thoáng buồn đến niềm  vui thầm
      lặng, từ bầu trời (nơi mưa đổ bụi), đến mặt đất (bãi cỏ, cánh đồng), đến con người -
      con người đóng vai trò trung tâm của bức tranh quê. vẫn là  cô thiếu  nữ (nhân vật
      cưng của thơ lãng mạn cơ mà) nhưng không phải là thiếu nữ tựa cửa nhìn xa xăm
      như trong thơ Xuân Diệu mà thiếu nữ đang lao động.  Hình ảnh này gợi sự cần lao
      và khung cảnh yên ả, bình dị cho không khí thơ.
          Đặc trưng chính của thơ lãng mạn thường bao hàm cả  nỗi  buồn vu vơ.  Chiều
      xuân cũng thế. Ngay việc chọn thời khắc buổi chiều của nữ sĩ cũng đã cho thấy cái
      “gu” thẩm  mĩ náy.  Tuy  nhiên,  đặc trưng  buồn của chiều sẽ  không thể  nào lấn át
      đặc tính vui của xuân nên Chiều xuân của Anh Thơ vẫn đầy ắp sắc màu (màu tím
      của  hoa xoan,  màu  biếc xanh của  cỏ,  màu  đen của đàn sáo,  màu  xanh của lúa,
      màu trắng của cánh cò,... và cả màu yếm thắm). Những sắc màu này rõ nét và đặt
      trên  gam  màu  chính  là  màu  xanh  của  cỏ  và  lúa  nên chiều  xuân  ấy vĩnh  viễn là
      màu xanh ngút ngàn của tâm hồn lãng mạn, trẻ trung, đầy hoài bão.

                                                                  LÊ HUY BẮC



      90
   86   87   88   89   90   91   92   93   94   95   96