Page 90 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 90

Ngay  cả  khi  sử dụng  lối thơ vắt  dòng  thì  các  hình  tượng  thơ  về  cơ  bản  vẫn
    không  hề đối  lập;  Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng /  Bèn  chòm xoan hoa
    tím rụng tơi bời. Quán im lim thì hoa xoan rụng tơi bời.
        Điểm độc đáo của câu thơ vắt dòng  này là  hai động thái im lim và rụng,  nếu
    trong  ngữ  cảnh  khác  thì  sẽ  là  sự đối  lập,  nhưng  trong  thi  cảnh  Chiều  xuân  thì
    chúng có sự liên ứng: âm thanh của hoa “rụng tơi bời” đó là vô thanh, sắc thái này
    cũng hoà  nhịp tương giao với cái không khí “vắng lặng” , với sự “im lim” của quán
    tranh.
        Âm  hưởng thơ từ hai  mệnh đề của  câu thơ rớt dòng cũng  được gieo theo  lối
    đặc biệt: nếu mệnh đề trước thi nhân diễn tả sự tĩnh lặng (không gian tĩnh lặng, sự
    vật (quán tranh) tĩnh  lặng) thì  ở mệnh  đề sau  ngoài việc bổ sung  màu  sắc (màu
    tím) thì tứ thơ được gieo theo lối động:  rụng tơi  bời.  Lấy cái động của  tự nhiên (ở
    khổ cuối Anh Thơ lấy cài động của con người) để lột tả sự tĩnh lặng vốn là một thủ
    pháp độc đáo của thơ Đường, đặc biệt là trong bài Điểu minh giản (Khe chim kêu)
    của  Vương  Duy.  Anh  Thơ đã vận  dụng  sáng tạo  kĩ thuật  này  để  Chiều xuân  có
    được cái vẻ êm đềm, man mác của một chốn quê yên bình.
        Thơ tả  cảnh  của  Anh  Thơ cũng tuân thủ  bút  pháp  nhân  cách  hoá  để  khiến
    vạn vật vô tri bỗng có  hồn, sống động  (đò biếng lười).  Những từ láy cũng thường
    xuyên được Anh Thơ sử dụng để tăng tính tượng hình, tượng thanh cho ngôn  ngữ
    thơ (êm êm, im lìm, vu vơ, rập rờn, chốc chốc).
        Những  biện  pháp  nghệ thuật này thì  rất bình thường  đối với  bất  kì  một  thi sĩ
    đồng quê  nào.  Đóng  góp  lớn  của  Anh  Thơ  là tuy  nhịp  điệu thơ  chậm  rãi  nhưng
    những cảnh vật thì được xử lí rất nhanh. Đọc xong bất kì một bài thơ nào của  bà,
    người đọc khó có thể ngay lập tức kể lại hết được các hình ảnh được nữ sĩ đưa vào
    thơ.
        Thêm  nữa,  tuy thiên về  các vật tĩnh  về bản chất như bến,  quán tranh,  đường
    đê,...  nhưng  Anh  Thơ luôn  kết hợp với  những  vậf thể chủ động  về  bản  chất (cỏ,
    cây xoan, đồng lúa) để khiến cái tĩnh ấy tồn tại trong sự vận động bỏi sự tương tác
    qua lại giữa chúng:
                    Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ
                    Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ;
                    Mấy cánh bươm rập rờn trôi trước gió,
                    Những trâu bò thong thả cúi ãn mưa.
        Biệt tài của Anh Thơ là giỏi biến cái tĩnh thành cái động.  Nguyễn Du xưa từng
    hạ bút xuất thần nên bức tranh xuân qua sắc xanh màu cỏ: cỏ non xanh tận chân
    trời. Goan Uýt-man (Walt VVhitman), nhà thơ Hoa Kì cùng thời với Nguyễn Du cũng
    yêu thương cỏ đến mức xem cỏ như là hoá thân của sinh mạng mình ở kiếp sau:
                 Tôi kí thác tôi từ bùn đất để tái sinh từ ngọn cỏ tôi yêu,
                 Bạn muốn gặp lại tôi, hãy tim tôi dưới đế giày của bạn.
                  {Bài hát chính tôi, Vũ Cận dịch)



                                                                             89
   85   86   87   88   89   90   91   92   93   94   95