Page 89 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 89

Tương  ứng với  mười  hai  câu thơ của  Chiều xuân  là  mười  một cảnh  vật,  con
      người. Tỉ lệ này cho thấy, thơ Anh Thơ đầy ắp sự vật.  Nói cách khác, ở những bài
      thơ thành  công  như Chiều xuân,  mỗi  bài thơ của  nữ sĩ là  một gian  trưng  bày  mĩ
      thuật độc đáo về làng quê.
          Qua bảng khảo sát, ta thấy việc lặp các cảnh vật trong thơ Anh Thơ là rất lớn.
      Việc lặp lại ấy không hề đơn điệu mà luôn được đặt trong một bối cảnh khác, một
      động  thái  khác  để  khiến  sự vật vẫn  chỉ là  bấy  nhiêu  nhưng  biến thái  nghệ thuật
      của chúng là vô tận. Cũng là con đẽ nhưng ở ba bài thơ, con đê ấy được khai thác
      khác nhau:
                     Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ,
                     Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ; {Chiều xuân)
                     Ngoài đê thắm, không người đi vắng vẻ,
                     Lũ chuồn chuồn gidn nắng đuổi nhau bay. {Trưa hè)
                     Ngoài đê rộng, bồ dài nghiêng đổ cháo
                     Lễ chúng sinh từng bọn một ăn mày. {Rằm tháng bảy)
          Cách xử lí không gian cho lạ đi của Anh Thơ thường là đặt thêm các hình ảnh
      khác vào không gian đó.  Chính sự kết hợp này sẽ  mang lại sự mới  mẻ, tạo được
      lực hấp dẫn cho cảnh vật cũ. Thơ viết về làng quê mà lại thiên vể miêu tả, tự sự đã
      khó nhưng  lại giới  hạn không gian thơ trong  nhũrng cảnh vật nhất định quả là thử
      thách khôn cùng. Viết được những vần thơ hay trong sự hạn hẹp ấy quả là một cây
      bút bậc thầy!                 í     ^
          Toàn bộ Chiều xuân là sự liên ứng hài hoà giữa ba mảng không gian: mặt đất,
      bầu trời và dòng sông.  Trên  mặt đất thì có đê, quán tranh,  hoa xoan,  con đê,  bãi
      cỏ, đàn sáo, trâu bò, đồng lúa, cô gái.  Bầu trời thì có mưa,  hoa xoan, cánh bướm,
      cò con. Dòng sông thì có con đò, mặt nước. Đây quả là bức tranh phong cảnh hữu
      tình.  Sự vật được liệt kê nối tiếp.  Hầu  như mỗi câu thơ đều gắn với  một cảnh vật
      chốn làng quê. Đặc biệt, Anh Thơ thường tái hiện một lúc hai cảnh vật trong cùng
      một câu:
                      Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng
                     Đò biếng lười nằm mặc nước sông trôi.
          Hai cảnh vật này là chủ thể của  hai động thái (hoặc sắc thái)  mà có thể tách
      thành hai cụm chủ vị;
                      Mưa đổ bụi êm êm /  (trên) bến vắng
                      Đò biếng lười nằm /  (mặc) nước sõng trôi.
          Các  cụm  chủ  vị  (mệnh  để)  này  thường  đồng  dạng  về  nghĩa  chứ không  hề
      được xây dựng theo lối tương  phản  mạnh  mẽ;  “Mưa  đổ bụi ém ém" thì  mệnh  đề
      sau  là  “bến  váng”;  tương tự “đò biếng luờỉ’ thì “nước sông  trôỉ’.  Các sắc thái  êm
      êm -  vắng,  biếng lười - trôi trong  ngữ cảnh thơ đều  là sự hô ứng  về  biểu cảm và
      biểu ý của hình tượng thơ.


      88
   84   85   86   87   88   89   90   91   92   93   94