Page 84 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 84

Ngày qua ngày lại qua ngày
                   Lá xanh nhuộm đã thành cày lá vàng
        Hết qua rồi lại  qua, tất cả vẫn  không có gì  khác ngoài cái ngày vô vị ấy.  Nó
    càng vò vị  bao nhiêu lại càng làm cho chàng trai  khổ sỏ bấy nhiêu.  Thời gian lúc
    này sao mà đáng ghét,  nó cứ lầm lì trôi, nhuộm vàng cả lá xanh, bắt con mắt phải
    chứng kiến để lòng chàng trai thêm khắc khoải, bồn éhồn. Từ nhuộm được tác giả
    dùng ở đây rất đạt. Nó vừa xác nhận dấu ấn rõ rệt của thời gian in trên cây lá vừa
    khắc hoạ được thật tài tình tâm trạng nặng nề của kẻ tương tư khi không có cách gì
    tránh được sự nhắc nhở thường xuyên của thời gian.  Nếu tác giả viết Lá xanh giờ
    đã thành cày lá vàng hoặc Lá xanh  đã nhuộm thành cây lá  vàng hẳn tâm trạng
    nặng nề của chàng trai sẽ không được tô đậm đến mức như vậy.
        Sau sự sốt ruột là  nỗi  ngờ vực,  lo lắng,  băn  khoăn.  Nếu ỏ đoạn trên,  câu  hỏi
    chỉ nằm gọn trong hai dòng lục bát thì ỏ đoạn tiếp, câu hỏi đã dài ra, chiếm trọn cả
    bòn dòng;
                       Bảo rằng cách trỏ đò giang
                    Không sang là chẳng đường sang đã đành

                       Nhưng đây cách một đầu đĩnh
                    Có xa xôi mấy mà tình xa xôi?
        Phải nói rằng sự tra vấn bạn tình ở đây có tính chất trực diện và bức bách hơn
    ỏ đoạn thơ trước. Kết cấu câu Bảo rềng.., đã đành, nhưng...  nghe đầy lí lẽ và mấy
    chữ cách một đầu đình nghe đầy sắc thái khẳng định. Tất cả các yếu tố ngôn ngữ
    này cùng lúc phản ánh nỗi ngờ vực đang lên tới đình điểm của chàng trai - nỗi ngờ
    vực đã khiến anh biến cái tưỏng tượng thành cái thực để rồi hạ lời qui kết có thể rất
    vội  vàng  cho  người  mình  yêu,  rằng:  tình  của  nàng  đã  xa  xôi  (nghĩa  là  đã  nhạt
    phai). Nhưng trớ trêu làm sao,  những lời ta gọi là tra vấn ấy không gửi tới được đối
    tượng mà chỉ tồn tại trong tâm tưởng, chính vì vậy, chúng càng làm cho chàng trai
    không gỡ nổi mình ra khỏi những dây nhợ của nỗi tương tư. Tưởng rằng được trách
    móc cho hả dạ, ai ngờ lại tự mình chuốc khổ cho mình.  Lí lẽ của trái tim quả thực
    đã làm  phiền cho đời sống tình cảm của con  người  biết  mấy!  Giá  như chàng trai
    tỉnh táo hơn để thấy rằng vấn đề không  nằm ở chỗ cô gái đã yêu và đã  thưa thớt
    lòng mà nằm chính ở chỗ cô gái chắc gì đã biết về tình cảm của chàng, chắc gì đã
    yêu chàng thì  nỗi ngờ vực của chàng sẽ được giải toả  ngay.  Nhưng đã  hiểu được
    như thế thì e chừng  lòng yêu và  nỗi tương tư cũng  hết.  Hết khổ cũng có  nghĩa là
    hết yêu, và đã hết yêu thì  không còn chuyện gì để nói  nữa.  Lúc này,  ngay cả  bài
    thơ  cũng  không  còn  cớ  mà  tồn  tại!  Trên  thực tế,  chàng  trai  đã  tương  tư,  và  đã
    tương tư thì mọi sự cứ theo đó mà rắc rối thêm mãi...
        Từ chỗ trách  móc  đối  tượng,  chàng  trai  thôn  Đoài  đi  đến  chỗ thương  mình,
    thấy mình có chút gì như là bất hạnh:


                                                                             83
   79   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89