Page 85 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 85

Tương tư thức mấy đêm rồi

                      Biết cho ai, hỏi ai người biết cho?
         Càng tự nhìn vào  nông  nỗi của  mình,  thấy  mình  khổ qua  bao đêm trằn trọc,
     chàng trai càng thấy cần biết bao một sự quan tâm, thấu hiểu từ phía  kia.  Ba chữ
     biết cho  ai được láy lại với  một chút thay đổi trật tự nghe  vừa  bâng  quơ, vừa  da
     diết.  Tất  cả  cứ mông  lung,  mập  mờ  chẳng  biết  khi  nào  mới  chấm  dứt.  Từ đây,
     chàng trai chìm vào một nỗi đợi chờ phấp phỏng:
                      Bao giờ bến mới gặp đò
                      Hoa khué các, bướm giang hồ gặp nhau?
         Trong hai dòng thơ trên có hai hình tượng cặp đôi là bến - đò và hoa khué các
     - bưởm giang hồ. Trước, đó là  hình tượng cặp đòi quen thuộc của thơ ca dân gian
     và sau đó là hình tượng cặp đôi mang đầy ý vị Thơ mới hoặc in đậm chất thị thành.
     Sự  pha  trộn  thiếu  thuần  nhất  trong  giọng  điệu  ỏ  đây  chứng  tỏ  khi  làm  bài  thơ
     Tương  tư,  Nguyễn  Bính  vừa  muốn  đóng  vai  người  của  một  thời  đã  qua  lại  vừa
     muốn để lộ chân diện mục của kẻ đang sống trong thời đại mới. Chính điều này đã
     tạo nên cái duyên riêng của bài thơ, khiến nó không bị lẫn vào muôn nghìn câu ca
     huê tình truyền thống đồng thời cũng phân biệt rất rõ với thơ đương thời bằng  một
     phong vị lạ.  Người đọc cảm  nhận phía sau chữ bao giờ đầy mơ hồ,  khắc khoải là
     một niềm tin - cái niềm tin vẫn tiềm tàng trong lòng những người sống bình dị đằng
     sau luỹ tre xanh:  dù  hiện tại có thể phân li nhưng dứt khoát đò sẽ gặp bến, bướm
     sẽ gặp hoa,  không thể khác được.  Cũng từ điều này, chúng ta thấy cái tinh thần,
     lối sống của con  người Việt Nam được thể hiện quả  là  đậm đà trong thơ Nguyễn
     Bính.
         Bốn dòng thơ cuối của bài được viết tách ra thành một khổ:
                        Nhà em có một giàn trẩu
                    Nhà anh có một hàng cau liên phòng
                        Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông
                     Cau thôn Đoài nhớ trầu không thôn nào?
         Sau  những cảm xúc cồn cào bật lên thành  hàng loạt lời trách  móc,  nhân vật
     trữ tình như ngồi lặng đi trong niềm mơ tưởng, trong hi vọng.  Giọng thơ lúc này trở
     nên xa vắng, bâng khuâng. Câu hỏi gợn lên không còn mang vẻ căn vặn, dỗi hờn.
     Tất cả  những điều  này tiếp tục phản  ánh  một trạng thái,  một cung  bậc  khác  nữa
     của bệnh tương tư vốn đã được miêu tả rất sinh động ở các câu thơ trước.
         Suốt cả  đoạn  thơ trên,  chỉ trừ lúc  nói  tôi yêu  nàng  (để  nhằm  công  khai  với
     thiên  hạ),  hầu  như chàng  trai  chỉ  nhắc tới  ngưòi  đã  gây  bệnh  tương  tư cho  mình
     bằng những từ bóng gió, mang đầy mằu sắc phiếm chỉ: một người, bén ấy, ai. Đến
     đây, anh thấy đã đến lúc cần gọi thẳng ra  bằng  một chữ em {nhà em)  mang tính
     xác định  rõ  rệt.  Đúng  là  chàng trai  không  thể  nói  khác  khi  ước  muốn  chung  đỏi,


     84
   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90