Page 80 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 80

TƯƠNG Tư

                                                              NGUYỄN  BÍNH

        A. KIẾN THỨC BỔ TRỢ
        I- Tác giả:  Nguyễn  Bính (1918 - 1966) quê ở thôn Thiện Vịnh, xã Động Đội,
    huyện  Vụ  Bản,  tỉnh  Nam  Định.  Sớm  mồ  côi  mẹ,  gia  cảnh  bần  hàn,  thuở  nhỏ
    Nguyễn  Bính  học  chữ ỏ  nhà  với  cha,  sau  được  cậu  ruột  đem  về  nuôi  dạy.  Hơn
    mười tuổi theo anh trai  là  Nguyễn  Mạnh  Phác (Trúc Đường)  ra  Hà Đông,  Hà  Nội
    kiếm sống, ông đi giang hồ lưu lạc nhiều nơl, tham gia kháng chiến 1946 -1954 ở
    Nam  Bộ  rồi tập  kết  ra  Bắc.  Năm  1956,  ông  chủ  trương  báọ  Trảm  hoa.  Sau  khi
    Tràm hoa đình bản, Nguyễn Bính phải về sống ở Nam Định cho đến khi mất.
        Nguyễn  Bính  làm thơ từ rất sớm,  khi  mới  13 tuổi.  Năm  1937  nhận  được giải
    thưỏng thơ của Tự lực Văn đoàn với tập  Tàm hồn tcứ.  Nguyễn  Bính viết rất nhiều
    và sống chủ yếu bằng tiền nhuận bút thơ. ông là rnột tác gia hàng đầu của phong
    trào Thơ mới, có công chúng đông đảo và rộng rãi. Tác phẩm chính: Ld bước sang
    ngang  (1940),  Tâm  hồn  tôi  (1940),  Hương  cố nhân  (1941),  Một  nghìn  cửa  sổ
    (1941)  ,  Người  con  gái  ỏ  lầu  hoa  (1942),  Mười  hai  bến  nước  (1942),  Mây  Tần
    (1942)  ,  Tỳ bà truyện  (1944),  ông lão mài gươm (1947),  Đóng  Tháp Mười (1945),
    Gủí người vợ miền Nam (1955), Đêiỵi sao sáng (1962)...  Ngoài thơ và truyện thơ,
    ông còn sáng tác kịch thơ và soạn chèo, ông đã được Nhà nước ta truy tặng Giải
    thưởng Hồ Chí Minh về Văn học nghệ thuật đợt II (2000).
        II- Phong  cách:  Nguyễn  Bính thường được  mệnh danh  là nhà thơ chân quê
    hay thi sĩ của đồng quê. Điều ấy quả thực dễ hiểu. Đọc thơ ông, nhiều lúc ta được
    đắm  mình  vào  những  cảnh  quê  bình  dị  mà  thân  thuộc,  những  cảnh  có  thể  gợi
    trong ta  niềm  hoài  nhớ về  một cái gi thật cảm động, thật thiêng liêng đã làm nên
    tâm hồn, cốt cách Việt Nam của mình mà mình có lúc xa rời hoặc phụ bạc.
        Này là cảnh êm đềm, thanh  mát, trong trẻo của  một ngày xuân,  này là cảnh
    trăng dãi ánh vàng lên một tổ ấm hạnh phúc: Sáng giăng chia nửa vườn chè/M ột
    gian nho nhỏ đi về có nhau...  Này là  cảnh  nôn  nao chờ đợi  hội chèo,  chờ đợi cơ
    hội gặp gỡ vào buổi mưa bụi cùng hoa xoan phơi phới giăng tơ. Và đây nữa, cảnh
    một chàng trai ngồi tương tư,  hờn trách bạn tình trong tâm tưỏng để nỗi bồn chồn
    lan sang cả cây lá, đượm thấm cả không gian...
        Còn  nhiều  lắm  nhũmg  cảnh  như thế,  đẹp trong  vẻ  yên  bình  có  khi  phi  thực,
    phản chiếu nét thuần phác trong tâm hồn một kẻ dù gặp nhiều bất hạnh bỏi cuộc
     dan  diu  với  kinh  thành  vẫn  muốn  giữ nguyên  quê  mùa.  Nhưng  muốn  là  một
    chuyện,  còn thực tế cuộc đời đâu  dễ chiểu  người,  huống  chi người  ấy lắm lúc đã
     ‘lặc  lưỡi”  buông  thả  mình  theo  cái  xô  bổ  của  đô thị.  Không  có  gì  lạ  khi  ta  thấy
     Nguyễn Bính còn rất hay viết về những cuộc tình oan trái, dở dang, những chuyến


                                                                             79
   75   76   77   78   79   80   81   82   83   84   85