Page 78 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 78

trật tự xuất hiện. Chúng là; người/ta/người/ta/mộư mộưli khách...  khác với  77 bà
    hành của  Bạch  Cư Dị  hay  Hành phương Nam của  Nguyễn  Bính,  giọng  điệu  của
    Tống biệt  hành  hấu  hết  là  giọng  của  tôi  -  trữ tình  cảm  nhận  tâm  trạng  của  đối
    tượng trữ tình (li khách) nên khảo sát sự chuyển dịch hệ thống từ xưng hô cũng là
    tìm hiểu sự thay đổi tâm trạng,  cảm xúc thoạt tiên là của thi  nhân và sau cùng là
    của  người  ra  đi.  Phần đầu của bài thơ,  không  khí trang  nghiêm cao cả đầy tráng
    chí được thể hiện qua  những:  người, ta, một,  li khách... toàn là  những từ bệ vệ tạo
    khoảng cách,  mang giọng điệu của một phân li đầy trang nghiêm gắn với nét hào
    hùng của người ra đi trong dáng vẻ của cuộc đưa tiễn bên “Dịch thủy hàn” (dòng
    sòng  nơi  Kinh  Kha từ biệt vào đất Tần).  Giọng của  người  đưa tiễn chiêm  ưu thế.
    Song đến khi xuất hiện “mẹ già” thì âm điệu “bất cần” ấy chùng xuống, thưa thớt
    ‘1a,  người” còn rải  rác gõ nhịp cho biến tấu tình cảm ngân khúc bi thương, xót xa
    trước giờ giã từ;
                      Người đi? ừ nhỉ, người đi thực!
                      Mẹ thà coi như chiếc lá bay
        Kiêu  hùng lắm,  “dửng dưng” lắm song cũng đớn đau thay. Đến đây tính chất
     lưỡng hoá giữa “ta” và “người” trong giọng điệu dường như không còn  nữa.  Giọng
    của người đi và người đưa tiễn hội nhập trong khúc biệt li.
         Bởi thay đổi cách xưng hô nên nhìn tổng thể, bài thơ có bôn lần đổi giọng. Sáu
     câu đầu,  ta độc thoại về người,  “Đưa  người ta ch? đưa  người ấy”. Thực ra, ở đoạn
    thơ này ta ấy chủ yếu là tự bộc bạch. Bốn câu tiếp theo, ta nói hộ lòng người “Chí
     nhớn  chưa  về  bàn  tay  không” .  Tám  cảu  tiếp,  đối  thoại  với  người,  “Ta  biết  người
     buồn chiều  hôm trước”,  mạch cảm xúc tự vấn bên trên bị ngắt quãng,  mạch tự sự
     xen vào,  hướng  ra  ngoài  phía người,  “Ta biết người  buồn  sáng  hôm  nay”.  Nhưng
     đến  bốn  câu  cuối,  khi nỗi buồn trào dâng thì  người lại xuất  hiện, thảng thốt,  như
     sực tỉnh từ cõi mộng bởi khúc đoạn trường cận kề, “Người đi? ừ nhỉ, người đi thực!”
     - vẫn chưa quen với cảnh chia lìa!
         Thay đổi ngôi trữ tình thì giọng điệu thơ cũng đổi thay.  Bài thơ hiện diện nhiều
     tiếng  nói,  nhiều chủ thể  ngôn từ. Ý thơ luôn  ngả về  nhiều  hướng,  hiểu theo cách
     nào cũng  có  cơ  sở.  Đấy  là  nét độc đáo của  Tống biệt hành  mà  nền  tảng thành
     công là do vận dụng kĩ thuật lưỡng phân đến mức điêu luyện.
         Trước đây, trong giao tiếp ta với người được dùng để chỉ vị thế thân  hữu của
     những  đấng,  bậc.  Trong  thi  ca  hiện  đại,  nó  ít  xuất  hiện  bởi  dáng  vẻ  kiểu  cách,
     trang trọng của giọng điệu toát lên từ nó không dễ hoà nhập với dòng cảm xúc đời
     thường vốn đĩ là đặc trưng của Thơ mới. Do đó, khi được vận vào bài thơ, mối quan
     hệ giữa ta,  người ở đây không còn như xưa cũ  mà đã  khác đi trong  ngữ cảnh thơ.
     Với  ta thì  chẳng  mấy  thay  đổi  gì  hơn.  Một tiếng  nói  bên  ngoài.  Một  người  quan
     sát... Song vẫn là  người trong cuộc nên yếu tố người phải chuyển nội hàm. Người
     không còn là không ta nữa,  mà có giá trị ngang  ta,  hoà lẫn vào trong  ta, thay thế
    cả ta.  Nếu ta không xuất hiện, “người đi...  người đi thực” thì người ấy lại chính là ta
    đấy.


                                                                            77
   73   74   75   76   77   78   79   80   81   82   83