Page 76 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 76

Đưa người ta không đưa sang sông
                     Sao có tiếng sóng ỏ trong lòng?
        Khổ thơ đầu mang hồn của toàn bài thơ. Đấy là lời tự vấn của tác giả, của tôi -
    trữ tình,  của  cái  ta  xuất  hiện  sau  này.  Dòng  tâm  trạng  ấy  dùng  dằng  biết  bao:
    “không đưa... sao có”, “không thắm... sao đầy”. Những cái không ấy dồn hết lại để
    đặc tả tấm lòng xót xa trước giờ li biệt. Tâm sự ngổn ngang, mang mang giữa bao
    tiếng  đời  buồn  vui  mê  đắm  ấy  hoà trong  sắc trời  chiều,  oái  oăm thay  lại  “không
    thắm”  mà  cũng  “không  vàng  vọt”  như điểm tô thêm  nỗi  da  diết của  cuộc chia  li.
    Thà cứ hãy vàng đi. thắm đi thì cuộc tiễn đưa chưa chắc đã tái tê nhường ấy. Đến
    cả  cái sự lưỡng  phân  giữa  “không...  sao  có”,  “không...  sao  đầy” ,  sắc  sắc  không
    không kia cũng càng làm cho đoạn trường thêm phần ảo não, hoá ra sắc màu ấy
    phải đâu của đất trời mà của lòng người bi thương cất lên giùm trời đất.
        Toàn  khổ thơ là sự chuyển  hoá  hay  ngưng tụ của thời gian,  không gian giữa
    muôn tiếng  lòng  kẻ ỏ người đi. Tiếp đến, “Đưa  người ta chỉ đưa  người ấy”, thế thì
    còn bao nhiêu người  nữa? Trần Đình sử có một phát hiện thú vị rằng khi thi nhân
    đưa “người ấy” tức là đã khám phá ra cái phẩn con người yếu đuối trong con người
    tráng chí của  người  ra đi.  Có nghĩa thi nhân đã cảm nhận được con  người thứ hai
    của li khách. Tuy nhiên, ông không triển khai ỏ câu thờ tiếp, “Một giã gia đình một
    dửng dưng”. Với quan điểm lưỢrig hộá, theo tôi, “một” có giá tri  như một chủ thể.
    Như thế trong  li  khách có cả ‘fcon người đời ti/' (Pồ-xpe-íốp),  con  người yếu  đuối
    đầy tình cảm của giờ li cách, “một giã gi^ỉđình" và  một con  người của chí trượng
    phu, tôi tạm sử dụng từ của  Pô-xpe-lốp, “con người thế sự’  ra đi lạnh  lùng không
    hề vương vấn: “một dửng dưng” .
        Người  ra  đi  mang chí lớn đối  nghịốh với con đường  nhỏ,  khứ không  hồi,  hoài
    bão và thực trạng, tâm thức và ý thức, có rằng không, nói rằng im: xung đột.
        Buồn từ chiều hôm to/ớc lan toả đến chiều hôm sau, “bây giờ mùa hạ”, thoắt
    đã  sang  hè.  Thời  gian  của  thi  ca,  của  tâm  tưởng,  của  đồng  hiện,  đồng  quy:  là
    khoảnh  khắc song cũng là chuỗi tiếp nối. Để rồi “sáng  hôm nay”;  ‘1rời chưa  mùa
    thu” .  Mấy  ai  diễn tả  được sắc trời  thu?  Mà  đây vẫn  chưa  là  thu  bởi  mùa  hẹ  còn
    nặng  mối  tơ  lòng.  Nỗi  buồn  chia  xa  day  dứt  cả  trời  lá  rụng  nên  ‘lươi  lắm  thay”
    không mang lại niềm vui mà vẻ tươi tắn đã vội chìm trong màu xa xứ.
        Không  khí hào  hùng  của  bài thơ được  gợi  lên  từ những  gam  màu  -  không  -
    buồn:  nắng  không  thắm,  không  vàng  vọt,  mắt trong,  mắt  biếc,  trời  tươi...  nhưng
    trên  nền  hoạ  cảnh  đó  là  tâm  cảnh  ngược  lại.  Ngược từ cái tứ “không  đưa  sang
    sông” đến cả ánh hoàng hôn của trời chiều đằm thắm trong mắt của li khách, của
    người  đưa  tiễn.  Lấy  ít -  cái -  buồn  đối  chọi  nhiều  - cái -  buồn  nhưng  buồn  ấy  là
    buồn thật, buồn đến trĩu cả hồn thơ nên nét kiêu bạc không lấn vượt lòng sầu cảm.
        Ngẫm cho cùng,  Tống biệt hành là  bài thơ đôi thoại lại  lối hành cổ song đấy
    chính  là  điểm  thành  công  tuyệt  vời  của  Thâm  Tâm,  đến  mức  bài  thơ  vừa  vang
    vọng  âm  hưởng  trầm  hùng  trên  cái  nền  cơ  bản  là  nỗi  xót  xa  li  biệt,  nỗi  cô  đơn

                                                                            75
   71   72   73   74   75   76   77   78   79   80   81