Page 73 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 73

ấy là cả  một thế giới  nội tâm  đầy  những  day dứt,  dằn vặt ở bên trong,  là  sự dằn
      lòng đến đau đớn của li khách. Người ra đi bị níu lòng từ nhiều phía: mẹ già, những
      người chị và đứa em  nhỏ ngây thơ đôi mắt biếc - Gói tròn thương tiếc chiếc khăn
      tay.  Những người chị như sen cuối hạ đã khóc nhiều, khóc đến giọt nước mắt cuối
      cùng  để  khuyên  can,  van  nài  người  em  ở  lại:  Một  chị,  hai  chị  cũng  như sen  -
      Khuyên  nốt em  trai dòng lệ sót.  Cực tả  tình  cảm  níu  kéo  của  những  người  thân
      cũng là để tô đậm thêm cái ý chí quyết tâm ra đi của li khách.
          Như vậy,  qua  ngòi  bút của Thâm Tâm,  hình tượng  li  khách  hiện  ra  đầy  mâu
      thuẫn.  Mâu thuẫn giằng xé giữa chí lớn và tình riêng. Bút pháp đối lập của nhà thơ
      đã  làm  nổi  bật  rõ  hơn  bao  giờ  hết gương  mặt tinh  thần  của  người  ra  đi:  càng  tô
      đậm  cái  chí lớn  lại  càng  làm  bộc  lộ  rõ  hơn  tình  cảm  nhân  bản  của  li  khách;  và
      ngược lại, càng cường điệu tinh cảm níu  kéo của những  người ruột thịt thì lại càng
      làm  nổi  bật  chí  lớn  của  người  ra  đi.  Dẩu  tình  cảm  gia  đình  sâu  nặng,  vô  cùng
      quyến luyến vẫn không níu chân được li khách, vẫn không thể lay chuyển được chí
      lớn của li  khách.  Mâu thuẫn  nhưng  lại  hết sức thống  nhất,  nhất quán.  Tất cả  làm
      nổi bật hình tượng  một con  người giâ  nhà  ra đi theo chí lớn mà vẫn  nặng lòng lưu
      luyến, bịn rịn với gia đình.
          4.  Vì chí lớn, li khách đã dứt áo ra đi. Bốn câu kết của bài thơ thật ấn tượng:
                     Người đi? ừ nhỉ, người đi thực!
                     Mẹ thà coi như chiếc lá bay
                     Chị thà coi như là hạt bụi
                     Em thà coi như hơi rượu say.
          Bốn câu thơ này đã từng tồn tại nhiều cách hiểu.
          Li khách đã đi rồi mà người đưa tiễn vẫn còn ngơ ngác như không tin đó là sự
      thực  Người đi?  ừ nhỉ,  người đì  thực! -  câu  hỏi  nêu  ra  như một  điều  không  chắc
      chắn. Nhưng sự thực thì li khách đã đi. Mấy từ đi thực như khẳng định một điều mà
      những giây phút trước đó còn chưa phải là sự thực. Và khi chợt nhận ra li khách đã
      đi thực thì bàng hoàng sực tỉnh, bâng khuâng, buồn man mác. có ý kiến cho rằng:
      để dứt áo  ra đi,  li  khách đã coi  mẹ  như chiếc lá  bay, coi chị  như là  hạt bụi và coi
      em như hơi rượu say.  Mỗi chữ thà tựa như một nhát dao sắc, chặt đứt tình cảm để
      ra đi.  Cách  hiểu  như thế không  mấy thuyết phục, có lẽ mấy chữ thà láy đi láy lại
      đầy ấn tượng dễ làm  mờ giác quan  của  người  đọc.  Căn cứ vào cái  mạch của cả
      khổ thơ  (được xác  định  bởi  câu  thứ nhất:  Người đi?  ừ nhỉ,  người đi thực!,  và  cú
      pháp của  ba câu thơ cuối,  không có cơ sở để hiểu theo cách li  khách coi mẹ, coi
      chị,  coi em  như chiếc lá,  như hạt bụi,  như hơi  rượu  say. vả  lại,  hình  ảnh chiếc lá
      bay,  hạt bụi,  hơi  rượu say đều  là  những  hình ảnh động, vì thế,  nó tương đồng với
      hình ảnh người ra đi chứ không phù hợp với hình ảnh người ở lại.  Hiểu như thế vừa
      không  đúng  với  bản  chất của  li  khách  (sự thực thì  li  khách  ra  đi  không  hề  dửng
      dưng) vừa không phù  hợp với tư tưỏng nhân đạo của tác phẩm văn chương, cùng
      thời với  Thâm  Tâm,  Nguyễn  Bính trong  bài thơ  Thư gửi thầy mẹ cũng đã từng  ví


      72
   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78