Page 68 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 68

Cái  chớp  mắt  ngỡ  ngàng  trước cảnh  vật sau  phút  sương  tan  của  một  ngày
  nắng đẹp!  Thần thái của  cả  đoạn thơ có lẽ chính  nằm ở sự ngạc nhiên thơ ngây
  thuần  khiết đến  tột  bực  này.  Tác  giả  có tả  gì  nhiều  lắm  đâu.  Ngoại  trừ một  chữ
  mướt và cái so sánh xanh như ngọc, còn lại là nắng hàng cau rồi nắng mới lên và
  là trúc,  mặt chữ điền  không  mấy cụ thể. Ấy vậy mà  tất cả  đều  nổi  nét.  Tất cả  là
  nhờ ỏ sự lựa chọn và lọc trong của kí ức,  nhờ cái ánh sáng nội tâm ta đã nói.  Chi
  tiết Lá trúc che ngang mặt chữ điền sắc như nhát kéo hoàn tất trong một bức tranh
  trổ giấy tuyệt đẹp.
      Dẩu sao, trong  khổ thơ,  nhìn theo góc độ “mỏ tả như thậr, thì cái thực có trội
  hơn cái ảo. Đây mới là nỗi nhớ chứ chưa phải là nỗi niềm, như khổ thơ tiếp đó;
                   Gió theo lối gió, mày đường mây
                   Dòng nitòc buồn thiu hoa bắp lay
                   Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
                   Có chở trăng về kịp tối nay?
      Càng nói, nỗi niềm càng được khơi gỢi và đầy thêm, cảnh sắc thiên nhiên vốn
  thực bỗng trở nên  biến  ảo  lạ thường.  Đường viền  rõ nét,  dứt  khoát ở Lá  trúc che
  ngang  mặt chữ điền  đến  đây  dường  như mờ  nhòe  đi,  để  gió,  mây,  dòng  nước,
  thuyền,  trăng  chập  chờn  lay  động,  đưa  người  đọc  nhập  vào  miền  vắng  xa,  mơ
  màng,  nhưng da diết,  khắc khoải trong tâm tưởng thi nhân. Thật khó mà  nói được
  cho  rành  rọt  Gió  theo lối gió,  mây đường mây nghĩa  là  thế nào,  nhưng  quả  thực
  câu thơ có gợi cảm giác xao xác thoáng nhẹ như hơi gió lay cờ ngô ngoài bãi vắng
  về một cái gì phân rẽ, chia lìa.
      Dòng nước buồn thiu và hoa bắp lay, tuy thế vẫn còn là cái gì cụ thể và tương
  đối có hình sắc.  Còn đến  như Thuyền ai đậu bến sông tràng đó/ Có chỏ trăng về
  kịp tối nay? thì quả thực câu thơ đã đưa trí tưởng tượng của người đọc cập vào một
  bến  mộng  nào rồi.  ở  đó ta  dường  như không  nghe tiếng  động thực nào, dù  lắng
  trong  âm  hưởng  của  hai tư chỏ và kịp còn thấy  hắt ra  nhè  nhẹ  hơi thở của  chốn
  phàm trần,  và  ta  thấy thuyền  trăng  lướt  đi thắc thỏm  vào  niềm  lo  âu  mơ  hồ  vừa
  được đánh thức.
      Đi xa, đi sâu vào cõi mộng, dẫu sao người đọc không khỏi có chút băn khoăn:
  Ta sẽ gặp cái gì đây? Kìa! Trong cái miền nhạt nhoà sương khói ấy, một cái lõi tình
  cảm vô cùng sâu sắc thâm trầm bỗng hiện lên ngày càng rõ nét;
                   Mơ khách đường xa, khách đường xa
                   Áo em trắng quá nhìn không ra
                   ở  đây sương khói mờ nhân ảnh
                   Ai biết tinh ai có đậm đà?
      Mơ khách đường xa,  khách đường xa - thực chất đây là  một tiếng gọi dù  hình
  thức không phải thế. Tiếng gọi ở đây khống thốt được ra lời mà chỉ nằm trong tâm
  tưởng và chính vì chỉ nằm trong tâm tưởng nên nó vang vang hơn, da diết hơn, não

                                                                          67
   63   64   65   66   67   68   69   70   71   72   73