Page 66 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 66

Nhưng  ngay sau  dấu  hỏi (mặt chữ điền? - vẫn  không  rõ gương  mặt ấy,  phải
   chăng  là tại  gương  mặt  nhạt  nhoà  của  phai tầng  kí ức?)  hình  bóng  người xưa  đã
   biến mất, tựa như tuổi xuân sắc, sức lực,... chỉ còn đây căn bệnh phong quái ác và
   sự xa lánh của đồng loại cũng như tự xa lánh trước đồng loại;
                    Gió theo lối gió mày đường mây
                    Dòng nước buồn thiu hoa bắp lay
      Điệp gió, mây để nhấn mạnh sự chia lìa, tan tác, tâm trạng thi nhân là cả khối
  trống hơ trống hoác, rỗng như đất trời không mây gió. Ngay đến cả dòng sông vốn
   hồn nhiên và vô tư cũng trở nên buồn bã.  Chiếu ánh nỗi buồn của thi nhân đã toả
   phong  lên  vạn  vật.  Ngay  đến  sự  chuyển  động  (hoa  bắp  lay)  cũng  không  làm
   khung cảnh đó vui lên, sống động hơn.

       Cung  trầm  tích  buồn  còn  có  cả  ánh  trăng  toả  chiếu.  Vì  dòng  nước  buồn
   (không  chỉ  buổn  mà  còn  buồn  thiu)  nên  trăng  với  nước  cũng  chẳng  thể  nào  vui
   được. Nỗi cô đơn rỢn ngợp [mà có lần Xuân Diệu từng hoảng hốt: “Em sợ lắm. Giá
   băng tràn  mọi  nẻo / Trời đầy trăng  lạnh lẽo suốt xương da” (Lờ/ kĩ nữ)],  nhưng thi
   nhân vẫn gắng gượng qua thoáng mong chờ mong manh:
                    Thuyền ai đậu bến sông trảng đó
                    Có chỏ trăng về kịp tối nay?
       Cũng là những câu hỏi không lời đáp, trống vắng nối tiếp trống vắng, cô đơn nối
   tiếp cỏ đơn. Nỗi đợi chờ khắc khoải đã vỡ tan thành mất mát. Càng níu giữ, thi nhân
   càng bị đẩy lùi gần hơn đến lớp trầm tích thực tại. Quá khứ xưa - tươi đẹp, quá khứ
   gần  hơn - cái đẹp suy sút,  quá khứ cận kề - tươi đẹp tan biến, tình  người tan biến,
   đau thương, mất mát, tuyệt vọng lên ngôi;
                    Mơ khách đường xa, khách đường xa
                    Áo em trắrg quá nhìn không ra
       Từ thực chuyển  sang  mơ,  từ xanh  ngọc chuyển  sang  trắng  quá.  Màu  trắng
   quá là  màu đánh  mất hình  hài,  màu của  hư vỏ,  màu  không  màu.  Chút kí ức sống
   động vừa hiện đã vội nhạt nhoà, chìm trong cõi mù sương của miền lỏ dỏ. Em bây
   giờ đã là khách và ta đã là  người xa lạ với em, với kỉ niệm xưa.  Khoảng cách càng
   được khẳng định. Dẫu thế thì cũng cố níu giữ thêm một lần;
                    ở  đày sương khói mờ nhản ảnh
                    Ai biết tình ai có đậm đà?
       Hỏi  người và cũng  hỏi  ta,  hỏi  quà khứ mà  oũng  hỏi  thực tại,  khẳng  định  mà
   cũng  là  phủ  định,  tin  yêu  đồng  hành với  hoài  nghi,  chối  bỏ,...  Tàm trạng  của  thi
   nhân là cả khối mặc cảm đớn đau của con người cô đơn bị ném ra bên lề cuộc đời;
   ta lạc loài trước em, trước khung cảnh thơ mộng và ta cũng xa lạ với chính ta dẫu
   đấy là ta-kí-ức hay ta-thực-tại.


                                                                           65
   61   62   63   64   65   66   67   68   69   70   71